Chương 8: Thấy con dâu bị ướt, dưới bụng nóng lên

Đại căn! Con nói cái gì?

Lưu Đại Nương còn chưa kịp đuổi con dâu nói xin lỗi thì bất ngờ nghe được con trai nói như vậy, bà ngây ngốc một hồi, ngơ ngác nhìn Lưu Đại Căn, đôi mắt trừng to:

"Cái gì? Con không được cái gì hả? Sao con lại không được?! Con đứa nhỏ ngốc này nói bậy gì đó?"

"Con... con trai của mẹ ở trên giường không làm được! Kiều Kiều không bị gì cả, người có vấn đề là con!"

Kỳ thật Đại Căn không phải kẻ điếc hay đồ ngốc, cũng biết người trong thôn cười nhạo Kiều Kiều, vì không ai tin một thanh niên cao to lực lưỡng như anh lại không cứng được. Thậm chí thời trẻ ba anh Lưu Đại Tráng rất anh tuấn, là đối tượng được các cô gái trẻ trong thôn vừa ý, diện mạo của Đại Căn cũng không kém, có nghi ngờ thì người ta cũng chỉ nghi ngờ Kiều Kiều không thể sinh con chứ không ai nghĩ do anh bị liệt dương mới chưa có con.

Nghe con trai giải thích mọi chuyện, còn biết anh dùng ngón tay đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của Kiều Kiều lừa gạt cô chảy máu, sau đó bị Kiều Kiều phát hiện cầu xin vợ giữ kín chuyện này, Lưu Đại Nương chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa ngất đi.

Hôm nay trong nhà bốn người thì đã có ba người có tâm sự, ban đêm Lưu Đại Tráng trở về, bọn họ miễn cưỡng giả bộ như bình thường, tâm tư Đại Tráng đơn giản cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường, tuy nhiên tối đó đồ ăn thừa rất nhiều, con dâu chỉ ăn nửa chén liền ra ngoài giếng giặt quần cho hắn và Đại Căn.

Lưu Đại Tráng định hỏi vợ mình đã xảy ra chuyện gì thì thấy bà im lặng dọn dẹp chén đũa. Cũng không biết con trai tắm rửa xong đi đâu rồi, Đại Tráng thấy trên bàn còn dư trứng vỏ đỏ bèn cầm chén đi ra giếng cho con dâu ăn.

Hồi chiều cô đã khóc một hồi, gánh nặng trong lòng Lý Kiều Kiều cũng coi như vơi đi đôi chút, nhưng vừa rồi khóc lâu, cả người có chút mềm nhũn, chẳng có sức lực kéo xô nước, đột nhiên không cẩn thận vung tay, xô nước đổ vào trên người khiến áo ướt hết.

Cô chật vật nhìn xô nước nằm lăn lóc trên mặt đất, trong lòng Lý Kiều Kiều lại có gì đó không thoải mái. Lúc này cô thấy có bóng đàn ông chiếu trên mặt đất, cô tưởng chồng lại đây, mềm mại nói:

"Em tự làm được rồi."

Nào ngờ mặt đất quá trơn, cô mới bước đi thì bị trượt, không cẩn thận ngã ra đằng sau, Đại Tráng vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, bàn tay to bóp phải vòng eo mảnh khảnh của cô.

Khuôn mặt cô gái trẻ kiều mị thanh lệ, đôi mắt đào hoa luôn ngây thơ mờ mịt, thân thể mềm mại dựa vào ngực Lưu Đại Tráng, lúc này Lý Kiều Kiều mới phát hiện người ôm mình thế nhưng lại là ba chồng, tư thế của hai người bây giờ rất ái muội khiến cô sợ hãi, vội theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy thì dưới chân càng trượt khiến cô càng dán sát vào người hắn hơn, làm cô không dám ngẩng đầu!

"Con đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích... Ba ôm con ra chỗ khác, đừng nhúc nhích nhá."

Ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể con dâu, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tim đập thình thịch, nhìn cô đứng không vững, hắn vội vàng mở miệng bảo cô đừng lộn xộn, lúc này mới cẩn thận ôm cô sang chỗ khác.

"Ba... Con...con..."

Ngẩng đầu nhìn gương mặt đối diện tràn ngập mị lực thành thục, dưới ánh đèn mập mờ, trong đầu Lý Kiều Kiều lại hiện lên tình cảnh xấu hổ đêm đó, cả khuôn mặt nhịn không được đỏ lên, cộng thêm buổi chiều khóc rất lâu, bây giờ ngực cô kịch liệt phập phồng khiến tiếng nói như tiếng kêu rên vậy, hại cô xấu hổ ngượng ngùng mà cúi đầu.

"Nếu con không thoải mái thì để ba giặt cho."

Thấy thân thể con dâu yếu ớt, sợ cô mệt, hắn vội vàng xua xua tay, nhưng đôi mắt lại không cẩn thận liếc đến bộ ngực ướt đẫm của Lý Kiều Kiều, dưới lớp quần áo ướt kia là cặp đào bộ ngực đầy đặn khiến hắn khó có thể rời được mắt, Lưu Đại Tráng chợt cảm giác bụng dưới của mình khô nóng!