Chương 2: Tiểu minh tinh hạng ba từ chối bá chủ như thế nào?

"Về nhà?" Giọng nói Chu tỷ đột nhiên cao lên, khi cô ý thức được xung quanh còn có người khác, vội đưa tay đem Lê Mộc Tinh đẩy vào trong xe, đóng cửa lại, nói: "Lê Mộc Tinh, em có biết có bao nhiêu người đang tranh vai nữ chính thứ hai không? Em chỉ cần theo chị đến bữa tiệc tối nay để lấy lòng các nhà đầu tư, không để cho em làm kê gối cho người ta, chỉ uống vài ly xã giao, em còn muốn sao đây?"

Lê Mộc Tinh trong lòng âm thầm đảo mắt, khi mới vào làng giải trí, vốn dĩ cô ấy đã được ký hợp đồng với một người đại diện khác, nhưng chị Chu đã chấm cô. Thành thật mà nói, Lê Mộc Tinh không thích chị Chu lắm, người này quá ham công ham lợi và vô nguyên tắc. Khi làm việc dưới quyền của chị ta trong ba năm, Lê Mộc Tinh đã rất mệt mỏi. -_-

Cô ấy nói: "Chị Chu, em thật sự có việc phải về nhà."

Ai mà không biết Giang Dã bận rộn với công việc của mình như vậy, chọc giận hắn ta e rằng không tốt.

Chị Chu hoàn toàn không hiểu, cô cau mày, tâm trạng không tốt nói: "Chuyện này không bàn nữa. Lái xe! Lái xe đi."

Thấy mình không thể rời đi, Lê Mộc Tinh đành phải lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Giang Dã.

Giây tiếp theo, điện thoại reo.

Chị Chu nhìn cô không hài lòng, Lê Mộc Tinh bình tĩnh nhặt lên.

"Alo, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Lê Mộc Tinh ngữ khí hết sức bình tĩnh, không có một tia áy náy.

Đầu bên kia, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Lê Mộc Tinh, cô có ý gì? Cô nói hôm nay cô trở về, tôi đặc biệt nói bà ngoại tới cùng cô ăn cơm, giờ thì sao? Cô không đến?"

"Bà ngoại ở đây à?" Lê Mộc Tinh ngạc nhiên.

Lê Mộc Tinh biết bà Giang khi bà còn rất trẻ, và sau đó kết hôn với Giang Dã để biến ước muốn của bà Giang thành hiện thực. Vì vậy, mặc dù cô và Giang Dã biết rằng họ đã kết hôn theo thỏa thuận, nhưng họ phải giả vờ yêu.

"Nhưng bây giờ tôi không thể quay lại." Cô không muốn nói với chị Chu về mối quan hệ của mình với Giang Dã, nếu không, theo tính cách của chị Chu, chị ấy có thể làm mọi chuyện phức tạp hơn.

"Chỉ là tiệc tối mà thôi, muốn tiền cùng tài nguyên, Giang gia không thừa, nếu nhất định phải đi, sao cô không đến và dành nhiều thời gian hơn với bà." Giang Dã hừ lạnh, hắn thật đúng là bất mãn Lê Mộc Tinh, thà ở lại một công ty nhỏ, cũng không đến công ty của hắn.

Lê Mộc Tinh ngữ khí nghẹn ngào, cố gắng thuyết phục Giang Dã một lúc, nhưng bên kia trực tiếp cúp điện thoại, đúng khó chịu. -_-

Chị Chu ở bên liếc nhìn Lê Mộc Tinh, nói: "Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng giao du với những kẻ cản trở mình. Em có khuôn mặt như vậy, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, chỉ cần ngoan ngoãn, chị hứa sẽ khiến em nổi tiếng."

Lê Mộc Tinh: [ Kẻ cản trở? Giang Dã? ]

Hehe thực không biết vẻ mặt của hắn sẽ ra sao khi chính mình bị nói vậy nhỉ?

Lê Mộc Tinh ho nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, tương đối vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại ở lối vào khách sạn Will.

Chị Chu nói: "Thể hiện thật tốt, chúng ta nhất định phải giành được vai diễn đó. Em hiểu không?"

Lê Mộc Tinh ậm ừ cho qua loa.