Chương 3: Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân

"A Tinh đến rồi, mau tới ngồi đi." Một thanh niên mặc áo khoác da, quần tây rộng thùng thình, tóc nhuộm đỏ nhìn thấy Lê Mộc Tinh nói.

Lê Mộc Tinh khẽ cau mày, vừa định đi đến chỗ xa nhất ngồi xuống thì bị chị Chu đẩy ra.

“Đi nhanh lên.” Chị Chu thì thầm vào tai Lê Mộc Tinh.

Lê Mộc Tinh tính tình luôn khoan dung, hiện tại có chút nóng nảy, cô đi tới, đứng ở trước mặt thanh niên tóc đỏ, "Lý tổng, ngài là nhà đầu tư sao?"

"Là tôi, chẳng phải là một bất ngờ rất thú vị sao?" Tóc đỏ thanh niên đưa tay ra, nụ cười đùa giỡn, muốn bắt lấy tay Lê Mộc Tinh.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta đưa tay ra, Lê Mộc Tinh đã ngồi xuống như thể không hề chú ý. Ngoài cô và chị Chu, ở đây chỉ còn lại thanh niên tóc đỏ, thật lòng mà nói, cô đã quá mệt mỏi, tức giận nói: “Nếu tôi biết đó là anh Lý, tôi đã không đến."

“A Tinh, em nói bậy bạ gì vậy!” Chị Chu bất mãn nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn thanh niên tóc đỏ, “Anh Lý, anh đừng để tâm, A Tinh không cố ý đâu."

Lê Mộc Tinh bĩu môi, nhìn vẻ mặt chị ấy bây giờ khiến người ta chán ghét.

Cô ấy tự cầm bát đũa, ăn từng chút một, dù sao lúc đóng phim cô ấy cũng không ăn nhiều nên lúc này rất đói.

Chị Chu nhanh chóng nịnh nọt nói chuyện với chàng trai tóc đỏ, một lúc sau kiếm cớ ra ngoài.

Vì vậy, đột nhiên, trong toàn bộ phòng riêng chỉ còn lại Lê Mộc Tinh và thanh niên tóc đỏ.

Cô đặt chiếc đũa trong tay xuống, "Nói xong rồi à? Vậy tôi đi đây." Nói xong nàng đang định đứng dậy, nhưng vừa đứng lên, thanh niên tóc đỏ đã nắm lấy cổ tay nàng nói: "Cô vội vàng như vậy làm gì, còn không biết cô ở chỗ này làm gì à?"

"Vai nữ chính thứ hai cũng được, chỉ cần cô hầu hạ anh đây thoải mái, đừng nói nữ thứ hai, tôi giao cho cô vai chính thì sao?"

Lê Mộc Tinh miệng thầm chửi rủa hắn, nhưng mặt thì bình tĩnh nói: "Thật xin lỗi, Lý tiên sinh, hôm nay tôi có việc phải làm, không phiền ngài giúp đỡ. Tôi rất thích nhân vật này, nhưng cũng không đến mức đấy."

“Lê Mộc Tinh, tôi làm cô khó xử sao?”

Thanh niên tóc đỏ hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, lập tức nổi giận. Anh ta đột nhiên đứng dậy, nhìn Lê Mộc Tinh, "Tôi thích cô là may mắn của cô đấy. Có bao nhiêu người muốn đến gần tôi, nhưng cô thì sao? Tôi thích cô nhiều năm như vậy, vì cô mà giữ trinh tiết, cô cũng không nể mặt đúng không?"

Lê Mộc Tinh nhịn cười một chút.

Cô giơ tay vỗ vỗ vai anh, thành khẩn nói: "Lý tổng, cám ơn anh, anh có thể tìm người khác để giải tỏa nỗi lòng của mình. Còn về may mắn này tôi xin nhường người khác."

Thanh niên tóc đỏ cảm thấy mình bị giễu cợt, lập tức nổi giận. Hắn trực tiếp ra tay, dùng sức nắm lấy bả vai Lê Mộc Tinh. Nhưng hắn còn chưa kịp thành công, cửa phòng đã bị đá tung, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nói: "Dừng tay!"

Thanh niên tóc đỏ bị tình huống này làm cho sửng sốt, Lê Mộc Tinh lập tức phản ứng lại, giơ cước vào ngay chính giữa hai chân hắn, khi hắn phát ra một tiếng kêu đau, cô vội vàng đẩy hắn ra, đứng sang một bên, quay đầu vẫy tay với Giang Dã vừa vào cửa, cười tươi như hoa: "Thật trùng hợp."

"Thật trùng hợp!"

Giang Dã nghiêm mặt, sải chân dài bước vào, đứng trước mặt Lê Mộc Tinh.

"Cô bỏ tôi lại. . . Là đến làm chuyện này?"

[ Làm như bắt được cảnh vợ nɠɵạı ŧìиɧ không bằng:)) ]