Chương 4: Buông tôi ra được không?

Lê Mộc Tinh nhìn vẻ mặt khó coi Giang Dã, khóe miệng hơi nhếch lên, "Giang tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"

Đôi mắt anh hơi động, anh nhìn đi chỗ khác, và nói với giọng điệu bình tĩnh, "Bà nội bảo tôi đến."

Lê Mộc Tinh lộ ra vẻ khó hiểu, theo như cô biết, bà nội hoàn toàn không phải là loại người như vậy.

Không cần phải nói, Giang Dã chắc chắn đang lấy bà làm cái cớ. Về phần tại sao phải tìm cớ, Lê Mộc Tinh cũng không muốn nghĩ sâu, nhưng vào lúc này... Nàng liếc nhìn thiếu niên tóc đỏ đang ôm mặt thống khổ, nhẹ giọng nói: “Lý tổng, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”

Dù sao vừa rồi nàng đá cũng khá là mạnh, lỡ như nhà họ Lý mất hết đời con cháu muốn tính sổ với cô thì sao?

Thanh niên tóc đỏ thở hổn hển, run rẩy đứng lên, nhìn Lê Mộc Tinh sau đó nhìn Giang Dã: "M-mấy người các ngươi có quan hệ gì?"

Lê Mộc Tinh liếc mắt nhìn Giang Dã, thấy hắn sắc mặt là vẫn khó coi như vậy liền tốt bụng nói: "Không có gì, không có gì, Giang tiên sinh nhìn thấy chuyện bất bình bèn ra tay giúp thôi."

Giang Dã cau mày nhìn qua, bất mãn nói: "Lê Mộc Tinh, tôi đặc biệt tới là để đưa cô đi gặp bà, chẳng rảnh lo chuyện bao đồng.""

Lê Mộc Tinh: ...

"Anh Giang, xin đừng nói mấy lời đó vào lúc này." Lê Mộc Tinh ghé lại gần hắn nói nhỏ.

Nhưng Giang Dã lại làm như không biết ý của Lê Mộc Tinh, anh ta đột nhiên bước tới và giơ tay lên, ôm lấy Lê Mộc Tinh.

Anh ta cao lớn, vững vàng, đôi mắt nheo, giống như một vị vua cao ngạo. Giang Dã nhìn thanh niên tóc đỏ, nói: "Con trai út của Lý gia, Lý Hạo phải không? Sau này nếu anh dám khıêυ khí©h người của tôi, tôi sẽ cho người bắt anh lại xem Lý gia làm sao cứu được anh."

Lý Hạo trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lê Mộc Tinh, không khỏi cao giọng nói: "Cô cùng Giang tiên sinh, cô sớm không nói cho tôi biết! Dù sao tôi thích cô nhiều năm như vậy, còn có tôi tưởng cô muốn chơi trò mèo vờn chuột..."

"Anh nói nhảm cái gì, ai muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh?!" Lê Mộc Tinh lập tức phản bác.

Lý Hạo:...

Đây chính là mấu chốt sao?

Lý Hạo một tay che phía dưới thân, tay kia chỉ vào Lê Mộc Tinh, ngón tay run rẩy. "Lê Mộc Tinh, cô , cô quá tàn nhẫn... Lòng dạ nữ nhân khó đoán!"

Lê Mộc Tinh: ...

Lê Mộc Tinh cảm thấy mình bị oan, cô đã làm cái gì?

Ừm...Chỉ là "lỡ" chân đá thôi mà-_-

Giang Dã trở nên mất kiên nhẫn, anh ôm lấy Lê Mộc Tinh, lạnh lùng nhìn Lý Hạo: "Anh hiểu tôi nói gì không? Cút ra ngoài!"

Thấy người đã rời đi, Lê Mộc Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngước mắt khẽ liếc nhìn Giang Dã, sau đó ho nhẹ một tiếng.

“Cám ơn Giang tiên sinh.”

Giang Dã cười lạnh một tiếng, “Bây giờ còn sợ không?”

Trong lòng anh còn nghĩ nếu hôm nay anh không tới, cô sẽ không bị ức hϊếp đến chết.

Lê Mộc Tinh thật ra cũng không sợ, nhưng là vì nể mặt đại Boss, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cái kia Giang tổng, anh hiện tại..."

Giang Dã nhìn cô.

“Thả tôi ra được không?” Lê Mộc Tinh chỉ chỉ tay hắn.

Giang Dã: ! ! !

Tanabata vui vẻ! Cơm chóa đã sẵn sàng mời bạn xơi~