Chương 1: Tiểu mỹ nhân điếc

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối, có thể nhìn thấy bầu trời bị ánh nắng chiều nhiễm đỏ như máu. Lá cây khô màu xám rơi đầy trên mặt đất, khi giẫm lên còn phát ra âm thanh sột soạt, khô cằn không có sức sống. Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mùi hôi từ máu thịt chảy đầy đất, nhuộm những chiếc lá khô màu xám thành đỏ thẫm.

Cái đầu dưới dao cũng không nhúc nhích, xác nhận con tang thi đã chết hoàn toàn, hắn mới thu dao lại. Không biết đây là con tang thi thứ mấy hắn gϊếŧ trong mấy ngày nay. Mấy con này bò từ cõi chết trở về, không đánh đứt đầu thì sẽ không chết hoàn toàn, hắn biết rõ điều này nên con dao cùn bên người được dùng không ít.

Màn trời chậm rãi phai màu, đến cả cái nóng ban ngày cũng đều biến mất. Nhiệt độ ban đêm và ban ngày cách biệt rất lớn. Hắn rửa dao ở bên hồ, nhiệt độ cũng đã giảm xuống, hắn lạnh đến mức siết lấy quần áo, thở ra một hơi, hơi thở cũng đã có sương lạnh. Mặt hồ phản chiếu lại ánh sáng lung linh, hoàng hôn màu đỏ như máu nhảy xuống từ trên mây, phóng tầm mắt ra xa còn thấy được mặt nước và trời gặp nhau.

Nếu để dính máu tang thi lâu sẽ có hại cho cơ thể hắn rửa sạch máu trên tay, rồi giẫm lên lá cây khô cứng đi về. Đêm lạnh như vậy, tang thi sẽ không hành động nhiều, nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Mạt thế ập đến bất ngờ, mọi người vốn dĩ đang khỏe mạnh sinh sống, không biết những con tang thi này xông ra từ đâu, cắn chết rất nhiều người. Phải chạy trốn thật nhanh thì mới sống sót, chạy không nhanh thì sẽ bị tang thi gặm sạch, hoặc là bị lây nhiễm rồi cũng trở thành tang thi.

Đi chưa được bao lâu, hắn nhìn lại theo sườn núi thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh đống lửa, quay lưng về phía hắn. Hình dáng cơ thể được giấu trong quần áo mềm mại, rộng rãi, từ phía sau lưng nhìn lại chỉ thấy được chiếc cổ trắng nõn, sườn mặt bị ánh lửa chiếu lên lờ mờ, nhìn qua khá xinh đẹp.

Người đàn ông xinh đẹp đang loay hoay với đống lửa, cố làm cho nó không bị tắt nhanh, bàn tay trắng xám bị lửa chiếu thành đỏ bừng, những tia lửa vụn vặt nhảy loạn trên tay cậu.

“Anh!”

Hắn kêu lên một tiếng về phía tấm lưng kia.

Không hề ngạc nhiên khi không nhận được lời đáp lại, tận đến lúc hắn đến gần vỗ vỗ vai người kia, người kia mới như vừa tỉnh giấc, quay đầu lại nhìn hắn. Người đàn này có khuôn mặt có thể dùng từ “xinh đẹp” để tả, chỉ là hơi ngốc, phải mất một lúc mới phản ứng lại rồi trả lời: “A, em về rồi, anh còn đang muốn đi tìm em.”

Tiểu Ngải là một người điếc. Lúc đầu cậu vẫn nghe được, chỉ là về sau cậu dần dần mất đi thính giác, cha mẹ dẫn cậu đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng cũng không khám ra bệnh gì, chỉ có thể cho rằng do gen có thiếu sót. Nhưng em trai Tiểu Ngải lại không có bệnh, cũng chính vì nguyên nhân này mà ngày thường hầu như đều do hắn tới chăm sóc Tiểu Ngải.

Ở vùng hoang vu có ít tang thi hơn so với trong thành thị, còn dẫn theo anh trai bệnh tật, nên em trai cũng coi như cái cớ để tạm thời tìm chỗ trú ở đây. Còn có rất nhiều người chạy trốn như hai anh em họ, hầu như đều không quen biết nhau rồi cùng chắp vá lung tung xây dựng chỗ ở tạm thời. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều may mắn sống tiếp, tất cả mọi người đều bị máu tươi gột rửa, từ từ tìm tòi được phương pháp sinh tồn.

“Hình như bộ đàm nhận được tín hiệu, anh cảm thấy có chút tiếng động nên đã ghi lại, đợi lát nữa em nghe lại xem.”

Những ngày qua, hai người vẫn luôn chạy loạn khắp nơi để tránh né tang thi, còn phải tìm vài vật tư có tác dụng trong đống phế liệu. Thỉnh thoảng có thể tìm được một vài sản phẩm điện tử còn có thể sử dụng, sau khi tìm thấy pin rồi lắp vào, có thể nhận được tin tức ở bên ngoài. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em trai vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tin tưởng nhân loại vẫn có anh hùng tồn tại. Những nhân vật lớn kia nhất định sẽ có biện pháp để giải quyết nguy cơ lần này. Chiếc bộ đàm này vẫn còn có thể nhận được tín hiệu, mỗi lúc trời tối em trai đều sẽ nghe lại.

Tiểu Ngải không nghe được gì, lúc đầu em trai sẽ kể cho Tiểu Ngải rằng mình nghe thấy tin tức gì, nhưng liên tiếp có những tin tức dài dòng, hiếm khi có tin tức tối, lâu dần, em trai cũng không kể với Tiểu Ngải nữa.

Còn có thể nói gì sao? Nói rằng hiện tại virus của tang thi đang tàn phá trên thế giới, các thành phố lớn liên tiếp thất thủ, tang thi cũng càng ngày càng nhiều.