Chương 2: Em sẽ bảo vệ anh

Trên khắp thế giới đã không còn khu vực an toàn thật sự. Hệ thống và trình độ chữa bệnh được xây dựng trong thời kì hòa bình căn bản không đủ để đối phó với nguy cơ lần này. Hiện tại người nào cũng vì sự sống của mình mà không chừa thủ đoạn nào.

Khuôn mặt Tiểu Ngải lờ mờ trong ánh lửa, em trai nuốt một miếng bánh mì khô khốc xuống, hầu kết không tự chủ giật giật. Hắn nghe tiếng người nói chuyện bên trong bộ đàm, nhưng tất cả sự chú ý lại dồn hết lên mặt anh trai mình. Tiểu Ngải dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, môi hơi tái nhợt, mũi bị lửa hong khô đến mức đỏ bừng, đến cả gò má cũng hơi ửng hồng, cực kỳ diễm lệ.

Bộ đàm đã phát âm thanh xong, mà em trai mải nhìn Tiểu Ngải, lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Tiểu Ngải nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng hơi bồn chồn. Khi xảy ra việc, cậu đã quen tìm kiếm nguyên nhân trên người mình, thấy em trai mãi không nói gì, cậu hơi căng thẳng lấy lại bộ đàm: “Có phải là anh ấn sai nên bộ đàm không ghi âm lại tốt không? Anh…”

“Không phải, âm thanh nghe được rất rõ ràng.”

“Có phải anh lại mang thêm phiền phức cho em không?”

Giọng nói của hai người đồng thời phát ra. Tiểu Ngải không nghe thấy tiếng, nhưng cậu sẽ đọc khẩu hình miệng. Cậu biết việc mình không nghe thấy gì rất phiền phức, cho nên lúc cậu ở cùng người khác, sẽ vô thức lộ ra chút ý tứ lấy lòng.

“Sao lại thế?” Em trai nở một nụ cười với Tiểu Ngải.

“Loại anh trai không thể đi đâu được, chỉ có thể dựa vào em để sinh hoạt hàng ngày này, em đã muốn rất lâu.”

Em trai nói rất bé, Tiểu Ngải nhìn không hiểu khẩu hình miệng của câu nói này. Em trai cất bộ đàm đi, nói: “Nhưng mà hôm nay cũng có thể coi là nhận được tin tức tốt.”

Mắt Tiểu Ngải sáng rực lên.

Người có năng lực xuất chúng, đi tới chỗ nào cũng sẽ không bị mai một. Trên Đại Lục xuất hiện mấy căn cứ nhân loại đã được thành lập bước đầu, dựa theo phương hướng của Đại Lục mà chia ra làm tám cái. Mặc dù mới được thành lập nhưng cơ sở vật chất ổn định, vật tư cũng sung túc, nhân loại sinh sống ở bên trong có thể đảm bảo được an toàn tính mạng. Hiện tại họ đang thông qua tín hiệu vô tuyến còn sót lại để truyền đến khắp các nơi trên thế giới, chào đón những người may mắn còn sống sót.

Địa chỉ của tám cái căn cứ đều được em trai ghi chép lại, khoảng cách của hai người đến căn cứ gần nhất không xa, chỉ có thể có ba người hành trình, không bao gồm bị tang thi kéo chậm tiến độ.

“Vậy thì tốt.” Tiểu Ngải lộ ra nụ cười thật lòng duy nhất trong mấy ngày nay: “Nếu như em trai tới đó, nhất định sẽ được nhận ngay.”

Tang thi xuất hiện, thần linh không đồng ý.

Nhưng đại khái cuối cùng thần linh vẫn rủ lòng thương xót, sau khi ở trong nhiệt độ cao một thời gian, có mấy người thức tỉnh cái gọi là “dị năng”. Những người này có cơ thể dị bẩm trời cho, năng lực bộc phá, vì để cạnh tranh sinh tồn nên nhận được thêm năng lực xuất chúng, trở thành người sống sót xuất sắc. Rất hiển nhiên, em trai cũng là một trong những người được trời cao ưu ái, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho hai anh em có thể tiếp tục sinh sống trong thời mạt thế ngàn cân treo sợi tóc bây giờ.

Trên mặt Tiểu Ngải xuất hiện vẻ mặt khổ sở: “Nhưng anh…”

Nhưng Tiểu Ngải không sở hữu dị năng. Như em trai có dị năng, đi tới chỗ nào cũng sẽ được săn đón, nhưng Tiểu Ngải sẽ chỉ trở thành người cản trở, ai cũng không thích.

Không có ai muốn Tiểu Ngải, Tiểu Ngải là con ghẻ.

Nhưng được căn cứ nhân loại thu nhận giúp đỡ sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn so với hai người đơn độc tranh đấu. Người có thể rời khỏi sự dày vò muốn rời đi thì những người còn lại không có tư cách giữ bọn họ lại.

“Buổi tối ngày mai… Em sẽ đi trước một bước, nhân lúc đám tang thi không có sức lực hành động…”

Qua rất lâu, rốt cuộc em trai mới quyết định.

Trong tay hai người không có vũ khí nóng, em trai cài đủ loại dao ngắn, lưỡi lê ở trên eo, thắt lưng. Từ nhỏ em trai đã thích vũ khí lạnh, trong nhà còn cất giữ rất nhiều, nhưng không thể trở về căn nhà kia được.

“Không biết dọc đường đi sẽ gặp phải bao nhiêu tang thi, anh trai, anh ở lại đây mới là an toàn nhất.”

“Em sẽ tìm được căn cứ nhân loại, nếu như có thể thì em sẽ dẫn người tới đây, đón anh đi.” Em trai nắm lấy tay Tiểu Ngải, tay của hắn có sức lực rất lớn, khiến cho Tiểu Ngải không thể tránh thoát được: “Nếu như… Bọn họ nói không được thì em cũng sẽ trở về, ở cùng một chỗ với anh trai.”

Em tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh…

“Không phải sợ.” Nếu như Tiểu Ngải nghe thấy thì sẽ biết lúc em trai nói những lời này, giọng điệu dịu dàng đến mức nào. Bàn tay Tiểu Ngải run rẩy, trong đôi mắt cũng nổi lên hơi nước. Cậu không biết em trai cậu còn tình nguyện chết vì cậu, cho nên mới cảm thấy sợ hãi vì tương lai mình sẽ bị vứt bỏ.

“Tất cả đều sẽ tốt hơn.”

Lá cây khô màu xám rơi trên đống lửa, trong nháy mắt bị đốt sạch sành sanh. Ngọn lửa nhảy nhót trong đôi mắt em trai, hắn lấy dũng khí ôm lấy anh trai, hôn lên đôi mắt của người anh trai.

“Em sẽ bảo vệ anh.”