Chương 8.2

Trên mặt anh xuất hiện nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng, nơi đáy mắt đọng lại ánh sáng nhu hòa rực rỡ, cũng có thể nói ngũ quan của anh thật hoàn hảo, phóng khoáng nhưng lịch lãm, cho dù có lọt trong dàn mỹ nam cũng có thể khiến lòng cô thoáng rung động.

Không thể không thừa nhận khuôn mặt này đúng thật là cực phẩm.

"Chị mang khẩu trang là vì bị cảm sao?"

Đường Bồ xoa xoa chỗ vết thương, hồi sáng lúc soi gương cũng khiến cô có chút giật mình, tím bầm cả một mảng lớn: "Đúng vậy, có chút cảm." "Trà sữa kia có thể uống nhân lúc còn nóng."

"À được, tôi sẽ uống." Nhưng cô không muốn để lộ vết thương trước mặt người khác, vết thương quá lớn không thể dùng trang điểm để che đi, phụ nữ ai cũng thích đẹp cô cũng không ngoại lệ.

Trong ba ngày liên tục Mâu Thì Châu đều là thành viên đầu tiên đến cửa hàng, mỗi ngày đều mang cho cô những vị khác nhau, Đường Bồ cũng không uống nổi nữa, chưa kể ngày nào cũng uống sẽ khiến cô tăng cần mất.

Sau khi cẩn thận giải thích hy vọng anh đừng mua nữa thì những ngày sau anh liền mua bánh mì. Còn mang khẩu trang màu đen kiểu dáng giống cô , sống mũi cao ngất khiến chiếc khẩu trang thành hình vòng cung, chỉ để lộ đôi mắt yêu kiều, lông mi dày nhẹ nhàng chớp cầm bánh mì trong tay, ở trước mặt cô còn được voi đòi tiên đòi cô khen. Đường Bồ cười bất lực nói cám ơn: "Lần sau đừng mua nữa ăn không hết."

Lần này anh ngoan ngoãn đáp ứng cũng khiến trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mỗi ngày đến câu lạc bộ thay vì đi luyện cung anh lại đến phòng chơi bida, anh đánh bida rất giỏi, những nhân vật có tiếng tăm mỗi lần đến câu lạc bộ đều muốn so tài cao thấp với anh, nhưng kỷ lục không bàn thua của anh quả thật rất đáng sợ không ai có thể thắng nổi anh. Trong phòng bida ồn ào náo động, Đường Bồ đã từng nhìn thấy động tác điêu luyện của anh lúc chơi bida.

Lúc cô bước vào thấy anh đang ngồi hào phóng ở mép bàn, chân dài nhìn chằm chằm, một tay cầm gậy xoa lơ bida.

Mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang kéo đến cằm, trong miệng ngậm kẹo, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cười khẽ. Mọi người xung quanh đều yêu cầu anh truyền thụ kỹ thuật, trêu ghẹo gương mặt con lai của anh, ngoại chúng tinh phủng nguyệt*, khí chất cao thượng lại dễ gần.

*Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, là trung tâm của vũ trụ.

Cứ tưởng là thiếu gia không dính khói lửa nhân gian, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.

"Chị!" Mâu Thì Châu thấy cô vui vẻ giơ tay chào hỏi: "Chiến thắng có phần thưởng gì không, em lợi hại như vậy thì phải khen ngợi chút đi chứ."

"Bà chủ có cần gậy không." Những người còn lại cười rộ lên.

"Vậy cũng được, tôi không cần ."

"Nếu vậy thì thứ bảy tuần này sẽ tổ chức tụ tập cho các hội viên, nếu ai có thời gian có thể đến góp vui, thời gian cụ thể tôi sẽ nhắn tin cho các vị."

"Ồ! Bà chủ thật là hào phóng." Không biết ai là người dẫn đầu tán thưởng khiến phòng bida trở nên ồn ồn náo nhiệt, Mâu Thì Châu nghiêng đầu, thật đáng tiếc: "Còn tưởng là em sẽ được ăn một bữa cơm riêng với chị."

"Tên nhãi ranh này, bà chủ chúng ta không thể để người ngoài như cậu bắt cóc được."

Cặp mắt đào hoa của Đường Bồ cười nheo lại, chống tay dựa vào khung cửa: "Không phân biệt chủng tộc mọi người đừng kỳ thị, các vị cứ chơi vui vẻ thứ bảy nhất định phải tới nhé!"

Cô vừa mới nói không phân biệt cái gì?

Lời này đến tai Mâu Thì Châu liền trở thành chính là anh có cơ hội.