Chương 4.1: Vô cớ gây sự

Lúc cởϊ áσ khoác ra, Đường Bồ theo thói quen sờ vào túi, trong túi có thứ dạng như một tấm thẻ.

Lấy ra xem thử, thì ra là danh thϊếp của cậu bé con lai đưa mình hôm nay lúc trong câu lạc bộ.

Chiếc thẻ đen in chữ vàng, thể hiện sự kiêu ngạo của chủ nhân, nhưng trên tấm danh thϊếp chỉ có tên anh được đặt bên trên dòng địa chỉ công ty người mẫu, đến số điện thoại cũng không có.

Nhìn là biết công ty cũng chẳng thiết tha gì mấy khách hàng chỉ nổi hứng thú nhất thời.

“Nhìn gì thế?”

Người đàn ông sau lưng ôm chầm lấy eo cô, đặt cằm lên bờ vai gầy, giọng nói trầm thấp khiến đôi vai cô không tự chủ mềm xuống.

“Mâu Thì Châu…”

Anh ta đọc dứt lời thì mặt liền biến sắc, anh không thể quên được cái cậu trai trẻ lúc đó đứng trước mặt bạn gái mình trắng trợn quyến rũ cô , hoàn toàn không coi anh ra gì cả.

Đường Bồ ném danh thϊếp lên mặt bàn, đang định cởϊ áσ khoác thì nghe anh ta chất vấn: “Em có hứng thú với thằng đó đúng không?”

“Bình thường.”

“Thế sao lại giữ danh thϊếp của nó?”

Bạn trai ghen tuông cũng coi như một loại gia vị trong tình cảm, đâu có cô gái nào không thích việc mình có sức quyến rũ đâu.

Áo cởi đến giữa cánh tay, để lộ ra bờ vai gầy gò, cô quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với anh ta: “Chắc lần sau em phải mang theo một túi rác, để vứt danh thϊếp vào đó nhỉ?”

“Đừng đùa cợt, anh nghiêm túc đấy.”

“Hả? Thế ý anh là, muốn em ném danh thϊếp xuống đất rồi dẫm lên sao?”

“Em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh không? Lúc đó em không nên nhận danh thϊếp của thằng nhãi đó! Nhỡ hắn tự mình đa tình, cho rằng em có ý với hắn thì sao!”

“Người có hứng thú với em xếp hàng cả đống kia kìa, chẳng lẽ cứ nhận danh thϊếp là có ý với người ta hả?”

Nhìn Hà Dật Minh nghiến răng , vẻ mặt cô trầm xuống tính khí trẻ con của anh ta lại bộc phát nữa rồi.

“Đường Bồ…”

“Bình tĩnh lại đi, em thích thấy anh ghen, nhưng không phải là gây sự vô cớ.”

“Ý em là anh đang gây sự vô cớ hay sao!”

Cô ngoảnh đầu đi, vứt chiếc áo khoác lên sofa , vừa bước vào phòng tắm vừa nói: “Nếu hôm nay anh thấy không vui thì đừng ở lại đây nữa.”

Tấm cửa kính đóng lại, Hà Dật Minh tức đến gân xanh nổi hết lên, cầm lấy tấm danh thϊếp trên bàn rồi xé nát vụn.

Lúc Đường Bồ bước ra, trong phòng đã không còn ai rồi.

Khóe miệng cô cong lên, kéo cánh tủ, lấy ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ, trong thùng rác cạnh bàn là vô số mảnh vụn của tấm danh thϊếp màu đen kia.

Ngồi xuống giường châm thuốc lá, áo tắm lỏng lẻo hé thành hình chữ v, để lộ đôi chân dài yêu kiều, dáng ngồi tao nhã hai chân bắt chéo, làn khói mờ ảo từ điếu thuốc bên khóe miệng bay lên, tạo thành một bức tranh mỹ nhân lười biếng.

Cái gáy trắng mịn, sau khi tắm gội, sự thoải mái toát ra từ từng lỗ chân lông, cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà, rồi lại cúi đầu xuống thở dài một tiếng.

Vậy mới nói, cô không thích yêu đương với người trẻ tuổi.

Ngày thứ hai mở câu lạc bộ, mưa rơi không ngớt, người tới vẫn rất nhiều, nhân viên bận rộn chạy qua chạy lại, những dấu giày đầy bùn đất không ngừng xuất hiện ngoài sảnh lớn.

Xuống xe xong phải đi bộ một đoạn mới tới, những giọt mưa trượt xuống từ lá trúc xanh, rơi trên những chiếc ô trong suốt nghe thật vui tai.

Thu ô, nhân viên lễ tân mỉm cười đi tới giúp cô cất ô vào tủ chuyên dụng: “Chị Đường, hôm nay anh Hà có tới không?”