Chương 5.2: Dạy tôi đi

Thấy tâm tình nặng trĩu của anh, Phàn Dương Diễm đặt tay lên quầy bar rồi lắc lư ly rượu đỏ: “Hả? Thằng vô dụng này có thể giúp gì cho cậu đây?”

“Dạy tôi đi, làm sao để theo đuổi phụ nữ, một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp.”

Hai người trở thành bạn thân từ khi học cấp 3, người nước ngoài ở trường trung học quốc tế rất nhiều, vì vậy, ở nơi đó Mâu Thì Châu khá đặc biệt, chỉ cần dựa vào đôi mắt của mình, anh đã mê hoặc được rất nhiều cô gái.

Nhưng Phàn Dương Diễm biết anh có một đặc điểm, anh không thích những thứ đẹp đẽ, chính miệng anh đã nói, anh ghét những cô gái xinh đẹp, ghét trẻ con, thậm chí đến cả màu sắc. Anh nói, từ nhỏ đã nhìn thấy vô số thứ đẹp đẽ, thứ gì anh cũng có, thế nên bây giờ chỉ cần nhìn thôi là đã thấy phiền.

Các cô gái thi nhau tỏ tình với anh, ban đầu anh từ chối một cách thờ ơ, một câu “Không muốn” là đã có thể đẩy đi rồi, đến một lời thừa thãi anh cũng không thèm nói.

Nhưng sau này có càng nhiều người hơn, lúc tâm tình không tốt anh sẽ mắng người, khiến cô gái vừa tỏ tình với anh vừa khóc vừa chạy đi. Thế mà anh vẫn có một đống fangirl, họ cho rằng tính cách anh như thế mới gọi là đặc biệt.

Theo những gì anh ta biết, thì Mâu Thì Châu sống trong một gia đình rất hạnh phúc, bố mẹ quanh năm đi du lịch hưởng trăng mật, rất khó để tưởng tượng việc anh ra tay đánh con gái. Sau khi xảy ra chuyện mới biết, có một nam sinh đứng chắn trước mặt cô gái đó, ra tay đấm anh một phát, nhưng cuối cùng lại bị anh đấm cho bầm dập.

Mặc dù anh không làm cô gái kia bị thương, nhưng vì điều này, hai năm cấp 3 còn lại, không ai dám theo đuổi anh nữa, nhưng anh lại vui vẻ hơn so với năm lớp 10, tính tình suốt ngày u ám cũng dần trở nên bình thường.

Bạn bè xung quanh luôn ghen tị với anh, ai mà chẳng muốn trở thành nam thần vạn người mê và được các cô bé theo đuổi chứ.

Một người như thế thực sự sẽ đứng trước mặt anh ta và hỏi làm sao để theo đuổi phụ nữ ư?

Mà lại còn là một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp?

“Cậu bị điên rồi.”

“Tôi không điên.”

“Cậu theo đuổi ai?”

“Cứ dạy tôi cách theo đuổi đi.”

“Mẹ nó trên đời này còn có người cậu không theo đuổi được hả! Bao nhiêu cô gái chỉ muốn dán lên người cậu, số thư tình và lời tỏ tình từ nhỏ đến lớn mà cậu nhận được có thể đè chết được tôi đó!”

Nhìn ly rượu trước mặt, Phàn Dương Diễm chỉ muốn hắt nó lên người anh, hoặc hắt lên người mình để bình tĩnh lại. Suýt chút nữa anh ta còn cho rằng mình đã đến một thế giới song song, một thế giới hoàn toàn trái ngược so với tính cách của anh cơ đấy.

Mâu Thì Châu nặng nề đặt ly rượu xuống, đặt trên bàn đá cẩm thạch.

“Cậu nói đi, dạy hay không!”

Quả nhiên anh say thật rồi, Phàn Dương Diễm nghĩ bụng thật đáng tiếc khi anh không xin trở thành tám kỳ quan lớn của thế giới mà.

“Được thôi!”