Chương 40: Dạ dày không tốt

"Chọn ảnh quảng cáo không phải rất đơn giản sao, chỉ là tìm người mẫu rồi tìm địa điểm, sau đó chụp ảnh dựa theo yêu cầu của ta, rồi chỉnh sửa một chút." Trình Trục nói.

Thật ra hắn biết rõ thứ Vương An Toàn muốn nghe không phải là những điều này. Nhưng làm sao ta có thể ngay trên taxi, trước mặt người ngoài nói với ngươi về những đồ vật mà không nên nhắc đến?

Mấy lần Vương An Toàn muốn lên tiếng nhưng lại thôi. Trình Trục đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Bởi vì sản phẩm của chúng ta đặc thù, cũng không tiện đến cơ sở chuyên chụp ảnh."

Lúc này, Trình Trục chợt nhớ ra rằng, những năm gần đây, các cơ sở chụp ảnh cũng phát triển theo thương mại điện tử. Nơi gọi là cơ sở chụp ảnh thực ra là được xây dựng trên một khu vực rộng lớn, xung quanh chế tạo rất nhiều cảnh quan rất phong phú, cung cấp bối cảnh phục vụ cho việc chụp hình của thương mại điện tử.

“Một cơ sở chụp ảnh uy tín cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Hắn đánh giá, mấy năm nay có thể coi nghề này là một con đường dễ kiếm tiền..

Vương An Toàn nghe vậy, tim đập thình thịch. Không tiện đến khu chụp ảnh công cộng thì cũng chỉ có thể chọn những địa điểm như là…

Trình Trục thấy hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung, cố tình đùa ác ý: "Cảnh quay cũng nên chú trọng vào cảm giác như ở nhà, giống như phải có sofa này, giường này, bồn rửa tay của nhà vệ sinh này, bồn tắm này..."

"Không phải chứ, Trục ca! Vậy ngươi đến những nơi này chụp ảnh sản phẩm của chúng ta, không phải ta... không tiện đi theo sao?" Vương An Toàn lắp bắp nói.

"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi cũng rất hiểu công việc này đấy nhỉ!"

"Ngươi đã hiểu chuyện như vậy thì nhớ kỹ đến lúc đó tuyệt đối đừng đòi đi theo!" Trình Trục nhếch miệng cười, nói.

...



Trên đường đi, tài xế taxi đều phải cố vượt qua những ổ gà rải rác khắp nơi, rất nhanh đã đưa hai người tới điểm đến.

Lúc xuống xe, Vương An Toàn nhân lúc không có ai bên cạnh, cả gan hỏi: "Trục ca, đến lúc đó ta có thể thưởng thức kiệt tác của ngươi không?"

Chết tiệt, sao ngươi vẫn còn nghĩ đến việc chụp ảnh?

Trình Trục xua tay. Chẳng phải ảnh mẫu vốn để người ta xem hay sao, chuyện này thì có gì đâu.

“Dựa vào thái độ này, ta sẽ cho ngươi xem đầu tiên!”

Lúc này, hai người vừa tới nhà máy thứ hai, so với cái thứ nhất thì lớn hơn một chút. Ông chủ là một người khoảng chừng bốn mươi, thái độ khá lạnh nhạt, kiên quyết không chịu áp dụng [Dropshipping].

Trình Trục cũng không có ý kiến gì đối với việc này, lập tức mang theo Vương An Toàn rời đi.

"Khinh thường ai chứ!" Vương An Toàn vẫn có chút khó chịu.

"Cũng không quan trọng lắm, ta vừa nói cho hắn biết hàng mẫu trong tay chúng ta là của nhà máy nào." Trình Trục nói.

"Sau đó?" Vương An Toàn hỏi.

Trình Trục nhíu mày, bắt đầu tỏa ra bức khí: "Không có sau đó nữa, rồi một ngày hắn sẽ biết, nhà máy kia có nhiều đơn hàng đến nỗi máy móc liên tục hoạt động đến bốc khói, các công nhân đều phải làm xuyên suốt hai ca."

Vương An Toàn hiểu ý của hắn, cảm thán một câu: "Lợi hại!"

Thật ra Trình Trục không hề ngạc nhiên trước thái độ của chủ nhà máy. Kiếp trước hắn cũng từng tới Ô Thành làm thương mại điện tử, nơi này có một thành phố kinh doanh hàng hóa nhỏ nổi tiếng thế giới với nguồn cung hàng hoá vô cùng dồi dào.

Hắn quen biết không ít các bà chủ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa quan hệ cá nhân còn rất sâu. Hắn thường nghe họ phàn nàn, nói rằng nhiều người đến chợ vì trong nhà thiếu thứ gì đó, nói là đến lấy hàng mẫu nhưng thực chất đến đây để xem chùa, sau đó căn bản không có khả năng lên đơn.

Có một số người kinh doanh ở phương diện này ăn vài lần thiệt thòi, tâm tính sẽ thay đổi.

Chủ xưởng này tuổi đã bốn mươi, tư duy có chút cổ hủ, phỏng chừng là dạ dày cũng không tốt, không ăn nổi “cái bánh lớn” của Trình Trục.