Chương 41: Thu hoạch vượt mong đợi

...

Vào buổi chiều, Trình Trục và Vương An Toàn bất chấp nắng hè thiêu đốt, chạy qua chạy lại cả ba nhà máy đã định trước trong kế hoạch, rồi lại đến một nhà máy khác.

Cuối cùng, hắn cảm thấy nhà máy đầu tiên vẫn là tốt nhất. Trên thực tế, sau khi đến đó, Trình Trục đã cảm thấy nơi này phù hợp với nhu cầu của mình.

Nhưng con người mà, luôn cảm thấy rằng cái tiếp theo có thể sẽ tốt hơn. Hơn nữa trong chuyện làm ăn, vốn là đi nhiều thì biết nhiều. Cũng không thể chỉ vì nhà xưởng đầu tiên khiến cho ngươi cảm thấy khá tốt, ngươi liền lập tức trở về, không đi tìm nữa?

Hắn vẫn nhớ rõ Nhị Lang Thần trong bộ phim Bảo Liên Đăng do Tiêu Ân Tuấn thủ vai, khi dạy cho Thẩm Hương một bài học, đã từng nói.

Đại khái là vào lúc luyện công mà chỉ luôn nghĩ về những điều gần giống nhau hoặc tương tự vậy. Như vậy vào thời điểm mấu chốt giao đấu với địch, ngươi sẽ luôn kém hơn một chút..

Ở trong lòng Trình Trục, Nhị Lang Thần trong bộ kịch này quả thực chính là đại biểu cho nhân vật "Đẹp, mạnh, thảm".

"Mọi người đều nguyện ý tin tưởng là Bảo Liên Đăng bị hỏng, cũng không muốn tin Nhị Lang Thần là người thiện lương có thể kích hoạt sức mạnh của Bảo Liên Đăng."

"Bây giờ ta đang ở huyện Quán Vân, là nơi còn có thể luyện tập chuẩn bị, vì vậy ta phải nghe lời của Nhị Lang Thần."

Trình Trục luôn mê tín một số điều không thể giải thích được và tư duy khác thường.

Lúc này, cả hắn cùng Vương An Toàn đều vô cùng đói bụng. Hai người tùy tiện tìm một cửa hàng nhỏ, hương vị rõ ràng không được tốt lắm, nhưng cũng ăn rất nhiều.

“Trục ca, hay là chúng ta chốt luôn nhà xưởng đầu tiên đi.” Vương An Toàn hỏi.

"Ngủ lại một đêm, ngày mai tiếp tục đi tìm nhà xưởng." Trình Trục lắc đầu.

"A? Vậy nếu chúng ta lãng phí công sức, đi một hồi vẫn là cái đầu tiên phù hợp nhất với chúng ta thì sao?"

Vương An Toàn không sợ mệt mỏi, hắn là người có thể chịu đựng gian khổ, cho nên Trình Trục mới thích mang hắn đi cùng. Chẳng qua ngày hôm nay cho hắn một loại cảm giác tồi tệ nên hắn mới nói vậy.

"Như thế nào? Thời gian và thể lực của ngươi rất đáng giá sao?" Trình Trục nói.

Vương An Toàn vội vàng giải thích: "Trục ca, ta không phải ý này."

"Ta biết." Trình Trục mỉm cười.

Hắn nói tiếp: “Bây giờ là lúc chúng ta đưa ra lựa chọn và có quyền lựa chọn, vì vậy chúng ta hãy xem xét kỹ hơn các phương án”.

“Khi bán hàng, chúng ta sẽ bị lựa chọn”.

"Thời điểm có quyền lựa chọn, thì phải tận dụng thật nhiều, hiểu không?" Trình Trục bắt đầu giúp hắn thông não, cũng không quản hắn có nghe lọt hay không.

Vương An Toàn nghe xong, đang định biểu thị là mình đã hiểu, Trình Trục bắt đầu chuyển chủ đề.

“Đương nhiên, thời điểm chọn người mẫu ta sẽ không dẫn ngươi đi cùng, ngươi vừa thấy liền biết là sẽ không kén chọn, có thể tùy tiện nhìn một cái liền quyết định, ta thì khác, phải tuyển chọn kỹ càng.”

Vương An Toàn: "..."

Vào đêm, hai người tìm một nhà khách sạn thoải mái sạch sẽ ngủ lại, Trình Trục chưa bao giờ tùy tiện đối với việc ngủ lại khách sạn. Hắn cũng không muốn nửa đêm lại nhận được một tấm thiệp nhỏ lọt qua khe cửa.

Đặt phòng đôi tiêu chuẩn, xem ra hai vị đây định “truyền giáo”, vậy thì: “Hai ca ca, phải thêm tiền.” (1)

Đêm đó, Vương An Toàn ngáy rất to. Trình Trục tức giận đến mức kiệt sức, cuối cùng Trình Trục đè bẹp hắn ta về mặt âm lượng.

...

...

Ngày hôm sau, hai thiếu niên đi đến ba nhà máy khác ở thị trấn xa lạ này và cuối cùng cho ra đáp án là: "Cái đầu tiên thực sự là tốt nhất!"

Trình Trục rất khâm phục khả năng dự đoán của mình, hôm qua thông não cho Vương An Toàn nhiều như vậy, bắt hắn chạy theo đến gãy chân, vậy mà còn cảm thấy cảnh giới của Trục ca con mẹ nó quá cao!

Hắn đối với mình, vẫn như cũ tuyệt đối phục tùng cùng kính nể.

"Điều này rất quan trọng. Suy cho cùng, nếu ngươi không thể lãnh đạo đoàn đội thì các ngươi phải làm việc đến chết."

Mà ông chủ nhà xưởng thứ nhất sau một ngày tính toán, hôm nay rốt cục cho Trình Trục một câu trả lời thuyết phục, nói muốn thử làm [Dropshipping] một lần. Điều đó khiến cho Trình Trục cảm thấy được chuyến đi này thuận lợi hơn nhiều so với trong dự đoán.

"Được thôi ông chủ, ngươi nhất định sẽ phát tài." Trình Trục nói trong điện thoại. Sau đó, hắn bắt đầu duy trì bố cục thương nhân thương mại điện tử QQ, giống như sau này hắn từng làm.

Sau khi kết thúc trò chuyện hắn mang theo Vương An Toàn tìm cửa hàng internet gần nhất, suốt đêm ở trên mạng điền thông tin cửa hàng của mình. Loại cửa hàng sản phẩm QQ này, có rất nhiều cách đặt tên hay và ý nghĩa, trong trí nhớ Trình Trục hiện lên vài cái tên. Cuối cùng hắn cũng chọn xong tên, gọi là [Kiên trì ghé thăm]. (2)

Vương An Toàn ở một bên nhìn thấy, luôn cảm thấy trong tên này có ý nghĩa rất sâu xa.

Sau khi làm xong, Trình Trục nói với Vương An Toàn: "Ngươi tự mình chơi game đi"

"Trục ca, còn ngươi thì sao?" Vương An Toàn hỏi.

Trình Trục lắc lắc điện thoại nói: "Ta còn có việc phải làm."

Hắn đang sεメting với Diệp Tử.

Chỉ thấy Trình Trục cầm lấy điện thoại di động, hắng giọng, cố gắng để không kèm theo tiếng bọt nước, gửi đi âm thanh, trầm giọng nói: "Có ở đó không, bảo bối?"

—-------------------------------------

Hết chương

Chú thích:

(1) “truyền giáo” là một tư thế quan hệ, ý tứ là chủ khách sạn muốn vòi tiền hai ca ca gay

(2) Kiên trì truy cập, một từ thông dụng trên Internet Trung, mô tả thái độ kiên quyết của người dân khi bấm nút “kiên trì truy cập” không chút do dự khi đối mặt với những lời nhắc rủi ro do hệ thống đưa ra khi truy cập một số trang web. Bạn có thể thấy nút này khi truy cập một số trang web, ở chrome thì nó có tên là “Tiếp tục truy cập”. Cụm từ này có thể thể hiện thái độ vững vàng khi gặp một số khó khăn, rủi ro và đối mặt với thử thách mà không hề sợ hãi. Ví dụ, có người đề nghị đi ăn thử trước mặt bạn bè, nhưng có người lại lo đồ ăn sẽ không ngon, lúc này chúng ta có thể nói đùa: “Có ngon hay không thì chúng ta cũng nhất quyết ghé thăm!”