Chương 5: Bỏ vợ đi chơi

Sau tấm kính mỏng là một trời tuyết trắng. Hằng cây liễu khóc đến bạc đầu, dàn hoa giấy rũ thân khỏi cành mà thả hồn nơi đất lạnh. Gió rít lên từng hồi, đập vào cửa sổ. Rặng mây đua nhau cất giữ ánh nắng mặt trời.. cả dinh thự chìm trong cảnh sắc ngày đông.

Vĩnh An bồi chồn kéo tay Lâm Dung lại rồi nhẹ giọng:" Hay chị ở nhà đi, ngoài kia lạnh lắm!" khiến nàng tặc lưỡi đẩy cô ra:" Bà đây sao phải sợ chứ? Nhóc đừng làm quá lên"

" Nhưng mà... tuyết dầy thế kia, thôi ở nhà cho lành" Cô nắm chặt vạt váy, hết lời nhẹ nhàng khuyên can. Dù vậy người ham vui trước mắt như nàng liệu có thể nghe theo, Lâm Dung bực bồi quay đầu:" Nói nhiều quá, ta đi đây"

Bóng dáng nàng xa dần, ánh đèn nhoà đôi mắt. Chẳng ai biết được, trong lòng Vĩnh An có bao nhiêu hụt hẫng, lo lắng và... giảo hoạt?

Lâm Dung chạy vội ra ngoài cổng, còn chẳng thèm để lời mắng chửi của cha mẹ vào lòng. Thấy đám bạn vẫy vẫy tai, nàng cười khẩy tiến tới.

Khi ấy.. trên căn phòng tràn ngập hương quế chi, Vĩnh An nhàn nhạt nhìn xuống.

----------------

Hàn Xuân thích thú chống tay lên cằm, giọng nói như rất bỡn cợt:" Sao nay mày lâu thế" Thì Lâm Dung cau mày đáp:" Vợ tao không cho đi"

" Vợ! Là cô bé mày cười đấy à?"

" Ừ! Chẹp... nhìn nhỏ nhỏ thế mà nhiều chuyện lắm!"

Hạ Nam đang lái xe cũng tiếp lời:" Tưởng mày yêu nó? Xứng đôi thể cơ mà" Cái điệu nửa thật nửa đùa này của cậu làm nàng rất khó chịu, Lâm Dung phẩy phẩy cái quạt gỗ rồi bảo:" Hoang đường! Chúng mày cũng biết đó đâu phải gu tao"

" Mày nói xem?"

" Tao ấy à, tao thích kiểu con gái quyến rũ ấy. Ờm... dáng người phải khiêu ngợi yêu kiều, khuôn mặt phải cực kỳ xinh đẹp mới lọt được vào mắt xanh của tao." Ngừng một chút:" Mà chúng mày thấy còn gì, tao cao mét 78 thể này mà vợ tao chỉ bé bằng cái kẹo, có khi chưa được 1m 70 nữa là..."

" Vậy sao mày chọn?" Hàn Xuân vươn cơ thể tới gần nàng.

" Thì bố mẹ tao ưng mắt con dâu khả ái ngoan ngoãn mà. Nhưng đấy đâu phải kiểu người tao ưng, nhìn rõ là bánh bèo. Dù gì lấy về để che mắt họ thôi, tao cũng chẳng mấy quan tâm"

Hạ Nam cười khẩy, khoé miệng nhếch lên:" Mày muốn kiểu quyến rũ mị hoặc đúng không?" khiến Lâm Dung khó hiểu gật đầu:" U.. ừm! Hỏi làm gì?"

" Được! Thế tao đưa mày đi"

Lam Dung ngơ người:" Hả?"

----------

Ánh sáng từ chiếc đèn pha lê rọi xuống cái bàn dược trải khăn trắng. Vĩnh An thở dài nhìn từng món ăn được bưng ra mà lòng đau đáu. Trời tuyết càng ngày càng mịt mờ, tự hỏi nửa kia ở ơi đâu?

Bà Lâm gắp cho cô một miếng thịt gà rồi nhẹ giọng:" Con yên tâm, nó biết đi thì cũng sẽ về được, con không cần giữ phiền muộn trong lòng"

" Phải đấy! Giờ ta có giam nó lại cũng như không" ngừng một chút:" Hồi trước Lâm Dung bị ta cấm túc trong phòng, ai ngờ đêm đến nó phá nát cửa kính rồi trèo ra nhờ mấy đứa bạn giúp sức.. chả biết cái đứa nghịch tử ấy bao giờ mới trưởng thành lên được" Ôn Lâm vừa xoa thái dương vừa nói. Đôi mắt đầy vết chân chim khép lại đủ biết người cha này hao tâm tổn sức bao nhiêu vì đứa con bồng bột.

Vĩnh An tò mò hỏi:" Vậy.. nàng ấy không có điểm yếu gì có thể bắt thóp à cha?"

" Ừ! Ban đầu ta cứ tưởng nó sợ mất chỗ ăn chỗ ngủ đã đuổi đứa nghịch tử ấy ra đường một đêm. Kết quả.. vẫn là bạn bè nó cho ở nhờ, mấy ngày không gặp còn.. tăng cân"

"Cha mẹ vì lo cho nó mà đến tìm đám nhóc hay giao du với Lâm Dung để cảnh cáo, thế mà.. thế mà nó giám cãi nhau với chúng ta khi biết chuyện, bây giờ cũng không quản nổi" Bà Lâm tiếp lời, giọng nói vừa buồn vừa bực.

Vĩnh An mím môi, đôi mắt hoa đào nhìn về khung cửa sổ...

------------

Lâm Dung đập tay lên bàn, cái quạt gỗ chụm lại:" Chết tiệt! Tránh xa ta ra, mau mau" Nàng khó chịu đầy mấy cô gái đang có ý định tiến gần đến chỗ mình.

Vài ả mỹ nhân uỷ khuất lấy lời ngon ngọt dụ dỗ, hơi thở nồng nặc mùi cồn phả vào chóp mũi Lâm Dung

" Kìa! Người ta chính là muốn phục vụ ngài thật chu toàn a"

" Phong lưu như thế... quả thực ngài khiến em mê mất rồi"

Hạ Nam phóng túng ôm một cô gái dung nhan kiều ngọc. Ả vuốt ve vùng ngực của cậu ta rồi cười thầm, dáng vẻ ngả ngớn đến cực điểm.

Hàn Xuân bật cười, một lần tu hết ly rượu đỏ:" Chẳng phải mày thích kiểu quyến rũ sao? Mấy " món " này đạt tiêu chuẩn còn gì"

" Mày điên à! Bà đây quan trọng vẫn là trái tim, dù có đẹp mà không yêu thì chạm chạm cái đầu ấy. Ta đây thân thể ngàn vàng.. còn mấy cô nữa, tránh xa ta ra"

Thấy những mỹ nữ yểu điệu bị Lâm Dung bài xích thẳng mặt, Hạ Nam buột miệng cười rồi trêu trọc:" Sợ vợ nhỏ ở nhà biết đúng không?"

" Gì gì, bà đây.. còn lâu" Lâm Dung méo môi nói, ngữ điệu có phần chột dạ. Nàng bất giác nhớ đến khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Vĩnh An.

Hàn Xuân liếʍ môi, khí chất ung dung biểu đạt qua đôi mắt biếc xinh đẹp:" Nhớ vợ thì cứ nói là nhớ vợ, có cai cười mày đâu?"

" Im cái miệng lại đi" Lâm Dung cau mày nói, một tay chống lên cằm nghĩ ngợi đủ thứ.

Nhìn đồng hồ đã bước qua 11 giờ, nàng ngờ ngợ hỏi:" Hay là... về đi, cũng.. muộn rồi"

" Muộn cái con khỉ, hôm nọ 2 giờ sáng mày còn bảo bọn tao ở lại chơi, về cái gì mà về" Hạ Nam vươn người ra sofa, hai tay ôm hai cô gái yểu điệu thục nữ.. động tác õng oẹ nhìn phát ghê.

Lâm Dung bồn chồn phẩy phẩy cái quạt gỗ, ngón tay chơi đùa với lon bia rỗng:" Chúng mày thì biết làm sao được. nếu tao không về, cha mẹ lại lên cơn làm sao mà anh em mình tụ tập ăn chơi suôn sẻ?" Lời nói ngốc nghếch này của nàng chọc cho Hàn Xuân bật cười:" Trời ạ! Ai mà quản nổi mày, chẳng phải mày bảo cha mẹ cũng chẳng lo cho mày nổi nữa còn gì"

" Nói chung là về về về, nhanh" Lâm Dung đứng bật dậy kéo Hạ Nam còn đang vờn đùa với đám nữ nhân. Hàn Xuân bất lực cầm chìa khoá rồi cùng nàng dẫn đầu đi ra khỏi căn phòng ngập tràn mùi rượu.

Lâm Dung như rất sốt ruột đi qua bàn thu ngân, nhưng giọng nói thành thật của nhân viên kéo nàng lại:" Quý khách có thể đợi một lát được không? Ngoài trời.. bão tuyết rồi"

Nàng cau mày, há hốc miệng nhìn Hàn Xuân và Hạ Nam đắc ý cười.

-------------

Giới thiệu nhân vật

Hàn Xuân ( nữ ): Bạn thân Lâm Dung

Hạ Nam ( nam ): Bạn thân Lâm Dung