Chương 12

Vừa mới hôm qua còn bảo cậu sang đây, hôm nay lại nói về phòng ngủ chính? Hoắc Dung Trần đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ninh Vũ tắm rửa xong sấy tóc, đi tới phòng ngủ chính, gõ cửa.

“Vào đi.”

Ninh Vũ đẩy cửa đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, Hoắc Dung Trần đã ở trên giường. Anh liếc mắt nhìn Ninh Vũ một cái, tháo kính xuống đặt ở đầu giường rồi lại đặt quyển sách trên tay xuống.

Trong phòng tối đen yên tĩnh chỉ có ngọn đèn đầu giường bật sáng, thật có chút khó chịu. Hoắc Dung Trần ngũ quan sâu thẳm, Ninh Vũ đặc biệt chán ghét ánh mắt của Hoắc Dung Trần, sắc bén như xuyên thấu lòng người.

Ninh Vũ đi tới, “Hoắc tiên sinh.”

“Lên giường đi.” Hoắc Dung Trần nhướng mi, trầm giọng nói.

Ninh Vũ không nhúc nhích, nói: "Ngày mai tôi phải dậy sớm, sợ sẽ quấy rầy anh."

"Tôi bảo em lên giường, nói nhiều như vậy làm gì?" Hoắc Dung Trần nhíu mày, nhẹ giọng nói.

Ninh Vũ trong lòng buồn bực, lên giường lập tức nằm xuống, kéo chăn nói: "Ngủ ngon."

Chúc ngủ ngon cái rắm.

Mái tóc mềm mại của Ninh Vũ rơi trên gối, nước da trắng nõn hài hòa, hai mắt của Hoắc Dung Trần càng đen hơn. Ninh Vũ vừa nhắm mắt lại đã ngủ.

Hoắc Dung Trần không chạm vào cậu, một lúc sau, Ninh Vũ nghe thấy tiếng tắt đèn, trong phòng lại chìm vào trong bóng tối. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Hoắc Dung Trần bỗng đặt tay lên vai cậu, Ninh Vũ đột nhiên lại mở mắt ra, rõ ràng cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Bàn tay kia có chút nặng nề, Ninh Vũ nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt. Hơi thở của Hoắc Dung Trần nhẹ đến mức cậu gần như không thể nghe thấy.

Khoảng hai phút sau, Hoắc Dung Trần đột nhiên nói: "Em đang nhìn cái gì?"

Hoắc Dung Trần biết cậu đang mở mắt sao? Ninh Vũ nhắm mắt lại. Bàn tay của Hoắc Dung Trần lại đặt lên cổ Ninh Vũ, ngón tay cái lướt qua làn da mềm mại sau tai Ninh Vũ. "Tôi sẽ không chạm vào em, nếu em cư xử có chừng mực."

Cái gì chừng mực?

Ninh Vũ bị Hoắc Dung Trần đυ.ng vào người cảm thấy khó chịu, cau mày im lặng. Cậu không biết thế nào mới là đúng mực, cậu cũng không hỏi.

Ninh Vũ mơ màng ngủ thϊếp đi, bị tiếng ho khan đánh thức, Ninh Vũ mở mắt ra, mê man mấy giây, sau đó đứng dậy bật đèn ngủ. Hoắc Dung Trần ho khan một tiếng, Ninh Vũ cầm cốc giữ nhiệt bên đầu giường đưa cho Hoắc Dung Trần.

“Mang thuốc lại đây.” Hoắc Dung Trần dựa vào đầu giường cầm cốc nước, giọng khàn khàn ra lệnh cho Ninh Vũ.

Ninh Vũ xuống giường, xỏ dép chạy vội đi lấy thuốc, khi bà nội ốm, ngày nào cậu cũng làm như vậy, cậu rất nhạy cảm với ho. Ngay khi bà vừa ho, cậu sẽ lập tức lao ra khỏi giường để lấy thuốc và nước.

Đưa thuốc cho Hoắc Dung Trần, Ninh Vũ sững sờ nhìn Hoắc Dung Trần. Cậu lúc này mới thực sự, tóc tai dựng đứng, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Hoắc Dung Trần sau khi uống thuốc liền đè cơn ho khan xuống, nói: "Ngủ đi."

Ninh Vũ một mực không nói nên lời, cụp mắt nhìn ngón tay Hoắc Dung Trần , Hoắc Dung Trần có chút nghi hoặc không biết cậu đang nhìn cái gì, nhưng chỉ là trong chốc lát. Hoắc Dung Trần ngủ với Ninh Vũ vài lần, anh biết rất rõ tính tình của Ninh Vũ, luôn nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc như vậy.

Quả nhiên, Ninh Vũ chỉ nhìn một lúc, lại nghiêng đầu nằm xuống giường ngủ, kéo chăn đắp lên.

Ninh Vũ tỉnh dậy bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức, cậu mở to hai mắt, giơ tay ấn tắt đồng hồ báo thức. Vùi đầu vào gối hít một hơi thật sâu mới ngồi dậy, mở mắt ra thì cảm giác có thứ gì đó tuột khỏi người.

“Em dậy làm gì?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói âm trầm chứa đầy u ám , "Nằm xuống đi.”

Ninh Vũ lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ , cậu phát hiện thứ vừa trượt xuống từ trên người mình là tay của Hoắc Dung Trần. Hoắc Dung Thần kéo chăn che đầu, khó chịu.

Ninh Vũ phải đi học, sáu giờ sáng mới dậy. Cậu cầm quần áo đi sang phòng bên cạnh giặt, thay đồ rồi cầm áo khoác đi xuống lầu, Ninh Vũ đi thẳng vào phòng bếp xin bánh mì và sữa.

Cậu vừa đi ra ngoài vừa cắn bánh mì thì đυ.ng phải Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần vẫn mặc đồ ngủ, dùng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm miếng bánh mì trong miệng Ninh Vũ. Anh đột nhiên mất bình tĩnh, quay đầu lại nói: “Bữa sáng là ai làm?”

Thím Trương vội vàng chạy tới, Hoắc Dung Trần rất ít khi mất bình tĩnh như vậy, chỉ cần anh ta nổi giận thì chính là chuyện lớn. “Thiếu gia?”

“Bữa sáng cho Ninh Vũ là ai làm?”

Ninh Ngọc cũng giật mình, Hoắc Dung Trần có vẻ rất tức giận, Ninh Vũ khó khăn nuốt bánh mì xuống, “Tôi...”

“Im miệng.” Hoắc Dung Trần lạnh lùng liếc nhìn thím Trương một cái, “Đây là thứ em ấy ăn mỗi ngày sao?"

"Không phải...” Ninh Vũ nói.

“Không phải cái gì?” Hoắc Dung Trần dậy hơi sớm, anh không ngủ sâu giấc, là bị Ninh Vũ đánh thức. Anh không trách mắng Ninh Vũ, liền sải bước đi về phía nhà bếp, nói: "Hoắc gia không dùng nổi bà."

"Thiếu gia?...” Trương dì ngây người, Hoắc gia đãi ngộ rất tốt, bà đã làm việc ở Hoắc gia được 20 năm.

Đầu bếp vội vàng đem bữa sáng cho Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần gọi Ninh Vũ, “Mau đến ăn sáng.”

Ninh Vũ đặt sữa xuống, cầm bánh mì đi vào phòng ăn. Đầu bếp bưng cho Ninh Vũ một bát cháo, Ninh Vũ vùi đầu ăn cháo, không cùng Hoắc Dung Trần nói chuyện. Cậu ăn rất nhanh, ăn xong liền đứng dậy nói: “Hôm nay tôi có tiết tự học buổi tối, tối nay tôi sẽ không về ăn cơm.”

Hoắc Dung Trần thong thả chậm rãi uống sữa, gật đầu.

“Vậy tôi đi trước.”

“Tết Nguyên Tiêu được nghỉ mấy ngày?”

“Một ngày.” Ninh Vũ vội vàng dừng lại.

"Ừm, đi đi.”

Ninh Vũ cầm áo khoác đồng phục và cặp sách lên vội vàng đi ra ngoài, Hoắc Dung Trần nhìn đi chỗ khác tiếp tục ăn sáng.

Buổi tối Ninh Vũ về đến nhà, đã thấy quản gia mới , người ra đón Ninh Vũ là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Mỉm cười rất dịu dàng, cô cầm lấy cặp sách của Ninh Vũ, khẽ thì thầm: “Thiếu gia đang ở trong phòng.”

Ninh Vũ 8 giờ 30 mới tự học xong, đi xe mất nửa tiếng, 9 giờ mới về đến nhà. Hoắc Dung Trần đã đi ngủ sớm, Ninh Vũ gật đầu cởϊ áσ khoác. Quản gia cầm lấy áo khoác của Ninh Vũ, nói: “Cậu có muốn ăn khuya không?"

Ninh Vũ lắc đầu, “Tôi không đói, cảm ơn.”

Cậu cầm lấy cặp sách, “Tôi còn chưa làm xong bài tập. "

Lớp 12 thực sự rất bận rộn, bây giờ Ninh Vũ chỉ ước gì một ngày có bốn mươi tám tiếng. Hôm nay khi có kết quả kiểm tra, Ninh Vũ làm bài không tốt lắm, xếp thứ mười trong lớp, đây không phải là kết quả Ninh Vũ muốn.

Ninh Vũ đi lên lầu, gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ chính đi vào, Hoắc Dung Trần không có ở trong phòng, Ninh Vũ ném cặp sách lên bàn, quay người vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo. Tắm rửa xong, cậu lập tức trở lại bàn học, mở cặp sách lấy đề thi ra bắt đầu làm bài, cửa đột nhiên mở ra, Ninh Vũ quay đầu lại. Hoắc Dung Trần bước vào cửa, anh mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, bước đi uy nghiêm.

Ninh Vũ thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài, Hoắc Dung Trần không để ý tới cậu, đi vào phòng tắm. Ninh Vũ xem giờ trên điện thoại, liền tăng tốc làm bài tập.

Nửa tiếng sau, Hoắc Dung Trần từ trong phòng tắm đi ra, nói: "Sấy tóc giúp tôi."

Ninh Vũ vừa mới lấy ra bài kiểm tra tiếng Anh, cậu mím môi dưới, đặt bút xuống, đi tìm khăn lau và máy sấy. Hoắc Dung Trần mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, dựa vào ghế sô pha xem qua tài liệu.

Ninh Vũ vòng ra sau sô pha lau tóc cho Hoắc Dung Trần, bây giờ Ninh Vũ cậu đã trở thành một thợ sấy tóc chuyên nghiệp luôn rồi.

"Nhiều bài tập lắm à?"

"Ừm."

"Phải làm đến mấy giờ?"

"Hay tôi sang phòng bên cạnh nhé? Hôm nay bài tập hơi nhiều." Ninh Vũ đề nghị ngủ ở phòng bên cạnh, cậu thực sự không muốn ngủ với Hoắc Dung Trần và phục vụ ông già này..

“Mấy giờ thì xong?”

“Mười hai giờ.”

Hoắc Dung Trần nhướng mắt, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ninh Vũ hồi lâu, nói: “Ở đâu ra nhiều bài tập như vậy?”

Ninh Vũ cúi đầu sấy tóc của Hoắc Dung Trần, nói: "Sắp tới kỳ thi tháng, điểm của tôi không được khả quan lắm." Hoắc Dung Trần không nuôi con trai, cho nên không quan tâm điểm của Ninh Vũ . Cho dù bây giờ Ninh Vũ có nghỉ học cũng không liên quan gì đến anh, người trên giường của anh ngoan là được. Nhưng anh sẽ không ngăn cản Ninh Vũ học bài, cùng lắm là đối với bài tập của Ninh Vũ sẽ không kiên nhẫn được mà quấy rầy cậu.

"Qua phòng bên cạnh làm đi, làm xong liền về đây ngủ." Hoắc Dung Trần ngón tay thon dài lật qua lật lại tư liệu, lạnh lùng nói: "Nhớ tắm rửa sớm."

"Ừm." Ninh Vũ có chút thất vọng, cậu muốn ngủ ở phòng bên cạnh. Ninh Vũ làm bài thi đến một giờ, liền tắm rửa ở phòng này luôn , lúc trở về phòng ngủ chính, Hoắc Dung Trần đã ngủ rồi. Ninh Vũ không bật đèn, nhẹ nhàng lên giường, hơi bực bội. Trên giường chỉ có một cái chăn, đều là Hoắc Dung Trần dùng, Ninh Vũ vươn tay muốn kéo chăn, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, có chút đau đớn.

“Hoắc tiên sinh?”

Sức nặng trên tay lập tức biến mất, Ninh Vũ rút tay về, xoay người đi bật đèn. Hoắc Dung Trần đưa tay che mắt, nhíu mày, khàn giọng nói: "Đừng chạm vào tôi, tắt đèn đi." Ninh Vũ không nghe, đi xuống giường, mở tủ lấy ra một chiếc chăn khác đặt xuống bên cạnh mình. Chỉ cần tắt đèn, Hoắc Dung Trần thầm mắng một tiếng, Ninh Vũ mặc kệ anh, nằm quay lưng về phía Hoắc Dung Trần.

Vừa rồi cổ tay cậu tưởng như bị Hoắc Dung Trần bẻ gãy luôn rồi. Mẹ nó, không phải Hoắc Dung Trần bị bệnh tim sắp chết sao? Hồi phục nhanh như vậy?

Vì để tránh làm Hoắc Dung Trần tỉnh giấc, Ninh Vũ đặt đồng hồ báo thức ở chế độ rung rồi bỏ vào túi áo ngủ.

Đồng hồ báo thức rung lên, Ninh Vũ ngay khi vừa tỉnh dậy liền tắt đi, trong phòng hoàn toàn tối om. Rèm cửa phòng Hoắc Dung Trần kéo kín, không có ánh sáng, trong phòng rất ngột ngạt, Ninh Vũ đi chân trần giẫm trên mặt đất, cố gắng không phát ra tiếng động, dùng ánh sáng màn hình điện thoại di động chiếu xuống mặt đất, cầm lấy quần áo của cậu. Đang định đi sang phòng bên cạnh, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, Ninh Vũ dừng bước, quay người lại.

Hoắc Dung Trần từ trên giường ngồi dậy, anh mặc áo ngủ, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt. Uể oải tựa vào đầu giường, thu dọn quần áo, cau mày nhìn chằm chằm Ninh Vũ, giọng khàn khàn: "Em đi đâu?"

"Tôi phải đi học, tôi sang phòng bên cạnh đánh răng rửa mặt." Ninh Vũ nói.

"Mấy giờ rồi?"

“Sáu giờ hai mươi.”

Hoắc Dung Trần giơ tay nhéo chính giữa lông mày của mình, cứ như vậy đặt tay lên trán, “Đánh răng ở đây đi.” Hoắc Dung Trần nghĩ nghĩ, Ninh Ngọc cũng không muốn cùng anh ta tranh cãi. Để quần áo xuống xoay người đi vào toilet. Đánh răng rửa mặt xong, lúc đang đi tiểu, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Ninh Vũ không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời không biết nên che hay không, vẫn là thu tay lại, thật chỉ muốn nhanh ra khỏi đây.

Hoắc Dung Trần một chân bước vào phòng tắm, vừa nhìn thấy Ninh Vũ liền hơi lui lại, đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Ninh Vũ vội vàng kéo quần lên, lấy giấy lau tay và sàn nhà, mặt đỏ bừng. Cậu không ngờ rằng Hoắc Dung Trần sẽ đẩy cửa đi vào nên không khóa cửa lại.

Ninh Vũ rửa tay mấy lần rồi mới ra ngoài, Hoắc Dung Trần không có ở trong phòng, Ninh Vũ thay xong quần áo, đem bài thi bỏ vào trong cặp đi xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Dung Trần đang ngồi ở bàn ăn. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuyên qua tấm kính cao từ trên trần nhà xuống sàn, Hoắc Dung Trần mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, khuy tay áo chỉnh tề tỉ mỉ. Ngồi ở bàn ăn cháo, Ninh Vũ thấy sắp muộn, vội vàng đi tới kéo ghế ngồi xuống ăn, Hoắc Dung Trần ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.

Bàn tay đang đưa ra của Ninh Vũ dừng lại giữa không trung, cậu không biết mình đã làm sai điều gì, trông Hoắc Dung Trần giống như phụ nữ đến tuổi mãn kinh vậy.

Đầu bếp vội vàng bưng cháo cho Ninh Vũ, Hoắc Dung Trần nói: “Cầm bữa sáng lên xe ăn đi.”

Ninh Vũ: “…”

Đôi mi dày của Hoắc Dung Trần cụp xuống, ra lệnh cho quản gia: "Khử trùng sạch sẽ phòng ngủ chính đi."

Ninh Vũ: "..."

"Từ nay về sau đi vệ sinh còn không khóa cửa, tôi cho em khỏa thân chạy."