Chương 13

Bữa sáng của Ninh Vũ được mang lên xe, Ninh Vũ cũng không nói gì với Hoắc Dung Trần. Cậu mặc áo khoác rồi quay người bước ra ngoài, cậu không muốn nói chuyện với một ông già mãn kinh.

Ninh Vũ vốn thích ăn sáng trên xe nên rất nhanh đã ăn xong, học thuộc từ vựng trong mười phút rồi lái xe đến trường. Ninh Vũ xuống xe đυ.ng phải Hình Trình, Hình Trình đang đi cùng cô gái chơi bóng rổ với hắn hôm đó, Ninh Vũ thu hồi ánh mắt, khoác cặp sách lên vai, bước nhanh vào trường học.

Vào cuối tiết tự học buổi sáng, Ninh Vũ được gọi đến văn phòng, giáo viên chủ nhiệm họ Trần là một người đàn ông rắn rỏi nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, ông ấy hỏi Ninh Vũ về việc học tập của cậu từ khi nhập học thế nào, sau đó lại hỏi: "Em có còn muốn cùng Giản Triết làm bạn cùng bàn không?"

Ninh Vũ lập tức lắc đầu.

"Được rồi, thầy hiểu được." Thầy giáo Trần nói: "Tạm bỏ qua chuyện lúc trước em cùng Giản Triết đánh nhau, sau này cố gắng đừng có đánh nhau nữa, nếu có mâu thuẫn gì có thể đi gặp giáo viên." Nhà họ Giản không thể đắc tội, mà sau lưng Ninh Vũ chính là Hoắc Dung Trần, càng không thể đắc tội với anh ta. Thầy giáo cũng khó xử, học sinh chuyển trường nhìn hiền lành mà tính tình lại rất mạnh mẽ, trực tiếp đánh gãy chân tên giáo bá trường học Giản Triết.

Hiệu trưởng không dám đắc tội Hoắc Dung Trần, kêu ông đi hòa giải, giáo viên nhỏ nhoi như ông thì biết hòa giải thế nào đây? Chỉ còn cách xoa dịu đôi bên.

“Được rồi, trở về chăm chỉ học tập đi.”

Ninh Vũ sửng sốt vài giây, “Chỉ thế thôi ạ?"

"Em không hài lòng với quyết định này à?"

"Không ạ."

"Vẫn còn một chuyện, tạm thời chuyện kết hôn đừng nói ra ở trường."

Đầu óc Ninh Vũ ong ong, trống rỗng, thì ra bọn họ đều biết.

"Đều không phải là có ý kì thị gì, vậy nên em không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này." Thầy giáo Trần cũng đang đau đầu. Đây là trường hợp đầu tiên trường họ tuyển sinh học sinh đã kết hôn. "Bây giờ em đang học lớp 12, là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời học sinh. Chuyện này không thích hợp, em có hiểu không?"

"Em hiểu rồi."

“Vậy thì đi học đi.” Thầy Trần nói.

Buổi trưa, chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi của Ninh Vũ, ngồi ở hàng thứ tư, cùng bàn với một nữ sinh. Ninh Vũ không quan tâm bạn cùng bàn là nam hay nữ, chỉ cần đừng gây phiền phức là được.

Ngày Tết Nguyên Tiêu, trường học cho nghỉ một ngày, thế nhưng bài tập về nhà còn nhiều hơn lúc đi học. Hoắc Dung Trần bảo cậu dành cho hắn một ngày, Ninh Vũ làm bài đến ba giờ sáng, làm xong liền ngủ ở phòng bên cạnh. Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Ninh Vũ còn chưa có tỉnh ngủ, cúi đầu đứng dậy đi mở cửa nhìn thấy quản gia.

“Đã đến giờ dậy rồi, thiếu đang đợi cậu ở dưới lầu.”

“Được.” Ninh Ngọc vò tóc, đóng cửa đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái rồi mới hoàn toàn tỉnh lại. Tám giờ sáng, Ninh Vũ mặc một chiếc áo len màu đen đi xuống lầu, Hoắc Dung Trần đang nghe điện thoại trong phòng khách, Ninh Vũ vào phòng ăn kéo ghế ngồi xuống. Bữa sáng là cháo và bánh bao, Ninh Vũ đang cắn bánh bao.

Hoắc Dung Trần đi tới, đặt điện thoại lên bàn, nói: "Thay quần áo đi."

Ninh Vũ chân trần đi dép lê, lộ ra cổ chân trắng nõn. Một chiếc áo len cổ lọ màu đen với quần jean sáng màu, không xấu, nhưng nó không phù hợp cho ngày hôm nay.

Ninh Vũ nuốt bánh bao xuống, “Mặc cái gì?”

Hoắc Dung Trần nhìn không ra cậu lại làm bộ dạng này, “Có nói chuyện tử tế được hay không?”

Ninh Vũ kiềm chế bản thân, đứng dậy nói: “Anh muốn tôi mặc cái gì? Bây giờ tôi đi thay!"

"Hôm nay đi chơi bóng, em thấy mặc gì thì thích hợp?"

Ninh Vũ xoay người đi lên lầu, Hoắc Dung Trần bảo tài xế chuẩn bị xe, anh mặc áo khoác lên xe trước. Hai phút sau, Ninh Vũ đi ra ngoài, đi giày thể thao màu trắng và bộ đồ thể thao màu đen, trẻ trung năng động, con mẹ nó có thể đi học được luôn.

Tài xế mở cửa, Ninh Vũ lên xe, ánh mắt Hoắc Dung Trần lạnh lùng rơi xuống trên người Ninh Vũ. Nhìn từ trên xuống dưới, Ninh Vũ ngồi thẳng người, nói: "Được chưa?"

Hoắc Dung Trần xoa xoa lông mày, dựa lưng vào ghế, nhìn tài xế tức giận nói: "Lái xe đi."

Hoắc Dung Trần có chơi được không? Chơi bóng? Liệu người đàn ông ốm yếu vừa mới khỏi bệnh có thể sẽ chết trên sân không?

Sau hai tiếng lái xe, bọn họ cũng đến sân golf.

Ninh Vũ: "..."

Đầu xuân thành phố B, lúc đầu ấm sau đó thì lạnh, trên núi còn có chút lạnh. Cỏ xanh mọc trên mặt đất, phong cảnh bình dị. Ninh Vũ đi theo Hoắc Dung Trần vào sân, lại nhìn thấy người đàn ông mắt đào hoa lần trước. Lần này, xung quanh anh ta không có nữ minh tinh nào, anh ta mặc chiếc áo khoác len ngắn màu đen giống như Hoắc Dung Trần, đôi chân dài thẳng tắp.

“Hoắc tổng và phu nhân thật sự rất ân ái, cứ như hình với bóng.”

Hoắc Dung Trần giơ tay vuốt tóc Ninh Vũ, khẽ cười nói: “Đứa nhỏ này cứ thích bám lấy tôi, tôi cũng không thể làm gì được. "

Ninh Vũ: "..."

Buồn nôn thật.

Ninh Vũ nổi cả da gà, còn chưa đi xuống, Hoắc Dung Trần đã nắm tay cậu giới thiệu: “Ninh Vũ, vợ của tôi.”

“Xin chào.” Người đàn ông đào hoa vươn tay ra, trong mắt chứa đầy thâm ý, “Thẩm Minh.”

Ninh Vũ sởn cả tóc gáy, bọn họ đều là dựng đứng, cậu cảm thấy không thích người này, cho nên chỉ chạm vào tay Thần Minh một cái, sau đó liền rút tay lại. Thẩm Minh đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, Hoắc Dung Trần cũng đeo một chiếc giống như vậy.

“Vậy bọn tôi đi thay quần áo trước.” Hoắc Dung Trần kéo Ninh Vũ rời đi.

Vào phòng thay đồ, Ninh Vũ nói: “Tôi không biết chơi.”

Hoắc Dung Trần thái độ lạnh lùng, “Muốn thì đổi sang cái khác.”

Mẹ kiếp!

Thay quần áo xong, Ninh Vũ cùng Hoắc Dung Trần ra ngoài, hôm nay nắng như thiêu đốt, Ninh Vũ đội mũ đi theo Hoắc Dung Trần lên xe, lái đến trung tâm sân vận động.

“Không biết chơi thì đi theo tôi.”

Ninh Vũ tối hôm qua chỉ ngủ có năm tiếng, hiện tại chỉ muốn ngủ, cậu căn bản không hiểu đánh gôn. Lúc bọn họ đến sân vận động, đã có một cô gái rất xinh đẹp đứng bên cạnh Thẩm Minh. Dưới ánh mặt trời, làn da của cô gái trắng nõn và tỏa sáng, giống như một ngôi sao, Ninh Vũ nhìn lại lần thứ hai, tay của Hoắc Dung Trần đặt lên gáy Ninh Vũ, ngón tay chỉ xuống.

Khi Ninh Vũ quay đầu lại, ánh mắt của Hoắc Dung Trần rất có ý tứ, nhưng cậu không muốn nghĩ nhiều. Buông tay ra, anh nhận lấy gậy đánh golf từ người nhặt bóng, “Lần cuối cậu chơi là khi nào?”

Ninh Vũ biết câu hỏi này không phải đang hỏi cậu, Ninh Vũ tự động lùi lại, đứng cùng với cô gái xinh đẹp kia.

“Năm ngoái.” Thẩm Minh nói.

Hoắc Dung Trần đánh bóng, Thần Minh nói: "Hôm nay có chút gió."

Con mẹ nó không phải một chút, mà là gió rất mạnh.

Ninh Vũ kéo vành mũ xuống, tự hỏi niềm vui của việc chơi golf nằm ở đâu. Hoắc Dung Trần cùng Thẩm Minh đang tán gẫu, Ninh Vũ nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Ninh Vũ ngồi xuống dưới đất, cậu muốn ngủ.

11 rưỡi, Hoắc Dung Trần đột nhiên ho khan, Ninh Vũ đưa nước cho anh, miễn cưỡng đi tới trước chắn gió, cau mày nói: "Gió lớn."

“Hay là về nhé?” Thẩm Mính mở miệng, nhìn chằm chằm vào bả vai Ninh Vũ, Hoắc Dung Trần một tay khoác lên vai Ninh Vũ uống nước. Ninh Vũ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Minh, Thẩm Minh liền quay đầu đi chỗ khác. "Gió to như vậy, thật nhàm chán. Đi chơi với tôi đi? Buổi chiều gọi điện thoại cho Lão Giản sang đánh bài."

Hoắc Dung Trần uống một ngụm nước, trả lại cốc cho Ninh Vũ, gật đầu.

Cuối cùng cũng thoát khỏi sân vận động đổ nát này, Ninh Vũ mặc quần áo thể thao, kéo mũ lên che đầu, sau đó mũ lại bị kéo xuống. Ninh Vũ quay người lại, Hoắc Dung Trần chỉ mặc một cái áo len, trên tay còn có một cái áo khoác, "Lên xe lấy quần áo cho tôi."

Ninh Vũ nhìn chiếc áo khoác trong tay, bộ quần áo này có vấn đề gì à?

“Được.”

Ninh Vũ bước nhanh ra ngoài, Hoắc Dung Trần ném áo khoác vào thùng rác, từ trong túi quần lấy ra đồng hồ cũng ném vào. Hoắc Dung Trần đi tới bên cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn ra xa. Đợi năm phút sau, Ninh Vũ chạy lại đưa cho anh chiếc áo khoác màu đen.

Hoắc Dung Trần mặc vào, cài khuy, sải chân dài bước ra ngoài, Ninh Vũ nhìn lại chiếc áo khoác trong thùng rác, vội vàng đi theo Hoắc Dung Trần đi ra ngoài. Lên xe, tài xế hỏi: "Đi cùng Thẩm thiếu ạ?"

Hoắc Dung Trần gật đầu. Ninh Vũ thắt dây an toàn, Hoắc Dung Trần đột nhiên xoay người, nắm lấy cằm Ninh Vũ, cúi người áp lên môi cậu. Ninh Vũ mất cảnh giác, hoàn toàn choáng váng.

Đôi môi của Hoắc Dung Trần vừa lạnh vừa mềm, dán sát vào môi Ninh Vũ. Ninh Vũ mở to hai mắt, bởi vì khoảng cách gần như vậy, cậu cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được hơi thở Hoắc Dung Trần. Tay Hoắc Dung Trần hơi dùng sức, ngón tay nhéo cằm cậu, Ninh Vũ cảm thấy đau.

Yết hầu anh khẽ lên xuống, Hoắc Dung Trần chỉ hôn một lúc, sau đó liền buông Ninh Vũ ra, ngón tay cái lướt qua môi Ninh Vũ. Ngồi trở về, lấy khăn giấy lau tay.

Ninh Vũ ngây người, đầu óc trống rỗng.

Cái này là sao? Đó có phải là hôn không? Cũng không hẳn, không phải chỉ là chạm môi sao? Ninh Vũ hiện tại rối tinh rối mù, ngón út không tự chủ được run lên, cái quỷ gì vậy? Mẹ kiếp!

Hoắc Dung Trần không nói lời nào.

Lau tay xong, Hoắc Dung Trần lấy cốc nước uống thuốc, cũng không cùng Ninh Ngọc nói chuyện. Toàn bộ quãng đường đều yên lặng, xe chạy một tiếng mới tới một khu nghỉ dưỡng trên núi. Ngay cả những danh lam thắng cảnh đẹp nhất vào đầu mùa xuân cũng bị lu mờ.

Xe dừng lại, Hoắc Dung Trần xuống xe trước, Ninh Vũ vội vàng xuống xe đi theo. Xe của Thẩm Minh là một chiếc xe thể thao màu đen, Thẩm Minh tự lái, nhưng vẻ đẹp đã biến mất.

"Hoắc tổng, mời đi lối này."

Hoắc Dung Trần nắm tay Ninh Vũ đi vào trong. Không gian của nhà hàng rất tốt, có các phòng độc lập được bao quanh bởi cửa kính sát đất. Hoắc Dung Trần kéo ghế ra để Ninh Vũ ngồi trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, rất có phong độ.

Trong lúc gọi món, Hoắc Dung Trần cũng mấy lần hỏi ý kiến của Ninh Vũ, rất ân cần. Ninh Vũ toàn thân không thoải mái, Thẩm Minh híp mắt nói: “Uống rượu chứ?”

“Không uống.” Hoắc Dung Trần trầm thấp nói.

“Hoắc phu nhân uống không?”

Hoắc Dung Trần quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh Vũ, đuôi mắt nhướng lên, trong đôi mắt đen láy chứa đầy sự ôn nhu, “Em ấy còn nhỏ, không thể học thói xấu."

Ninh Vũ: "..."

Hoắc Dung Trần gọi thực đơn xong, trả lại thực đơn , anh cầm cốc nước ấm uống một ngụm, "Cậu về lúc nào?"

"Tháng mười năm ngoái về nước rồi."

Thẩm Minh nhìn chăm chú vào Hoắc Dung Trần, hắn rót một ly rượu vang đỏ, đôi mắt đào hoa khẽ cười, "Muốn gặp cậu một lần mà cũng khó quá." Hắn đứng dậy, khom người cụng ly với Hoắc Dung Trần, "Tôi kính cậu."

Hoắc Dung Trần ngẩng đầu, "Cậu kính cái gì?"

"Kính... Đã lâu không gặp."

Khi món đầu tiên được bưng lên, Ninh Vũ quay đầu hỏi người phục vụ: "Có cơm không? Tôi muốn ăn cơm."

Thẩm Minh nhìn Ninh Vũ, ánh mắt trở nên âm trầm hơn. Lúc này Ninh Vũ nói chuyện, Thẩm Minh liền hoài nghi Ninh Vũ chỉ đang tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Hoắc Dung Trần không nhận lấy ly rượu, quay đầu nói với phục vụ, "Mang đồ ăn tới đây trước."

Ninh Vũ đói bụng, đã hơn một tiếng, buổi sáng cậu chỉ ăn nửa cái bánh bao đã bị Hoắc Dung Trần kéo đi. Cậu căn bản không nghe những gì Hoắc Dung Trần và Thẩm Minh đang nói, cậu rất đói nên rất khó chịu, có chút bực bội.

Người phục vụ mang thức ăn tới, món thứ hai đã được dọn lên, Hoắc Dung Trần lấy một ít đồ ăn cho Ninh Vũ.

“Hai người không tổ chức hôn lễ?” Thẩm Minh thăm dò hỏi, hôn lễ là thật hay giả? Làm sao Hoắc Dung Trần có thể kết hôn đột ngột như vậy? Hắn ta cũng rất bất ngờ.

“Đăng ký kết hôn trước đã, sau khi Ninh Vũ thi đại học xong thì sẽ tổ chức hôn lễ.” Hoắc Dung Trần dựa vào trên ghế, nhìn Ninh Vũ bằng đôi mắt đen nhu hòa cùng cưng chiều, trầm giọng nói, "Tôi có thể chờ em ấy, không vội."