Chương 6

Trên cả danh nghĩa lẫn thực tế, và phải nghe theo lời của anh ta?

A, thật mẹ nó!

Chết tiệt.

Ninh Vũ nắm chặt nắm tay ngay sau đó lại buông ra, một tháng 50 vạn, giá cả rõ ràng, Ninh Vũ cậu bây giờ còn có đường lui sao? Tiền cậu đã nhận, không quan tâm như thế nào liền đã đồng ý, hợp đồng đã ký kết, Ninh Vũ cậu đền không nổi tiền vi phạm hợp đồng, kia chính là 50 vạn đó.

“Anh không cần thêm tiền tôi vẫn sẽ làm theo như vậy.”

Hoắc Dung Trần liền nở nụ cười, thời điểm hắn cười đuôi mắt khẽ giơ lên, trầm thúy. Lúc này Hoắc Dung Trần nhìn qua cũng không có chút gì của tuổi trẻ, trên người anh có dấu vết của năm tháng lắng đọng, thâm trầm lại hung ác nham hiểm. Anh buông bát canh xuống, giọng nói trầm thấp nói, “Thông minh đấy.”

Anh là đang khen sao?

Ninh Vũ đứng ở trong phòng bệnh, cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.

“ Đưa điện thoại cho tôi.” Hoắc Dung Trần duỗi tay, ngón tay trắng nõn thon dài.

Ninh Vũ từ trong túi lấy ra di động đưa cho Hoắc Dung Trần, đôi mắt còn nhìn anh. Hoắc Dung Trần nhận lấy điện thoại, “Mật khẩu?”

“011207.”

Hoắc Dung Trần nhập mật khẩu, nhíu mày, “Sinh nhật?”

"Vâng"

Hoắc Dung Trần nhập số điện thoại, ghi chú : "Tiên sinh" vào điện thoại của Ninh Vũ, nói: “Có việc gì gọi trực tiếp cho tôi.”

“Hôm nay giữa trưa tôi và phu nhân đã xảy ra xung đột.” Ninh Vũ nhận lấy điện thoại, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dung Trần. “Anh muốn thì cứ phạt tôi, những người khác không liên quan.”

“Chút chuyện như thế liền muốn bị phạt?.” Hoắc Dung Trần nhìn kĩ Ninh Vũ, vô luận cậu từ đâu tới đây, ai đã an bài. Lên giường của hắn thì chính là người của hắn.

Ninh Vũ đứng ngay ngắn trước giường bệnh.

“Đem văn kiện kia dịch ra cho tôi.” Hoắc Dung Trần nói, “Không có gì nữa thì trở về đi, không cần thiết phải ở lại đây.”

Ninh Vũ gật đầu, quay người ra khỏi phòng bệnh.

Hoắc Dung Trần nhìn hai phần cơm khiến người ta muốn đem cơm bỏ chạy kia, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số, gọi qua, bên kia rất nhanh liền nghe máy, giọng nói người phụ nữ vang lên, “Dung Trần?”

“Không cần ở lại nhà cũ.” Hoắc Dung Trần lạnh nhạt nói.

“Ai nói với con chuyện gì sao? Dung Trần? Mẹ đây là vì muốn tốt cho con. Cao Lâm nói nghi thức hoàn thành con sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ngày hôm qua...”

“Đây là do tôi quyết định.” Hoắc Dung Trần nói, “Người đem Ninh Vũ đến là mẹ. Còn đã là đồ của tôi, ngoại trừ tôi ai cũng không thể đυ.ng vào, mẹ biết đấy.”

Ninh Vũ đi ra khu khỏi bệnh viện, đứng ở bậc thang hứng gió Tây Bắc , cậu ngơ ngẩn nhìn ra xa. Hoắc Dung Trần hắn không hề có tôn nghiêm, hắn cái gì cũng đều không có.

“Bây giờ về nhà sao?”

Ninh Vũ ngẩng đầu thơ thẩn đến giữa trưa, cậu khẽ gật đầu với vệ sĩ.

Vệ sĩ đem xe lái qua đây, Ninh Vũ mở cửa xe ngồi vào rồi nói, “Anh tên là gì vậy?”

“Hứa Thần.” Hứa Thần nói, “Phu nhân không cần tự mở cửa xe, đây là công việc của chúng tôi.”

Ninh Vũ hạ khóe miệng, lộ ra cái tự giễu cười, “Chúng ta đều giống nhau.” " Chuyện lúc sáng cảm ơn anh.”

Xe bắt đầu đi, Hứa Thần khách khí nói, “Hoắc tổng đã dặn dò, việc tôi nên làm thôi.”

Lời Ninh Vũ đến bên miệng lại nuốt trở vào, cậu dựa vào trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy khó chịu. Đi ngang qua một cái sân vận động, nhà cũ của Hoắc gia cách không xa.

Ninh Vũ nhìn ra hỏi: “Sân vận động kia có thể vào sao?"

“Đúng vậy.” Hứa Thần xem phương hướng, lái xe vào tiểu khu, hắn từ kính chiếu hậu nhìn Ninh Vũ, “Muốn đi chơi sao?”

Ninh Vũ nói, “ Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”

Cơm chiều chỉ có một mình Ninh Vũ ở trên bàn ăn, ăn xong đứng dậy định về phòng, Hứa Thần đột nhiên mở miệng, “Phu nhân lúc chiều người mới hỏi sân vận động kia, có muốn đi chơi không?”

Ninh Vũ vừa nãy ăn nhiều, hiện tại có chút đầy bụng, nghe vậy liền đứng dậy đi lấy áo khoác, “ Vậy tôi đi xem chút.” Từ khi tới thành phố B, cậu vẫn luôn ở biệt thự của Hoắc gia.

Ninh Vũ đi ra ngoài, Hứa Thần cầm chìa khóa lên xe đi theo phía sau Ninh Vũ. Ninh Vũ đi xuống bậc thang nghe thấy tiếng chìa khóa, quay đầu lại đánh giá Hứa Thần, “Anh muốn đi ra ngoài sao?”

“Tôi đưa phu nhân đi” Hứa Thần đi nhanh qua đi mở cửa xe.

Ninh Vũ: “……”

Ninh Vũ có chút thở không nổi, này thì gả vào hào môn, khắp nơi đều là người của Hoắc Dung Trần.

“Tôi chỉ đi một chút, trong chốc lát trở về, không cần phải đi cùng đâu.”

“Không ngồi xe?”

Ninh Vũ gật đầu, “Rất gần, chỉ cần đi qua bên kia đường .” Nhìn ra không vượt quá hai cây số, quả thực rất gần.

Hứa Thần đem chìa khóa xe cất vào túi, đi theo phía sau Ninh Vũ, Ninh Vũ rũ đầu đút tay vào túi áo, đi ra sân, Ninh Vũ quay đầu lại, “Tôi có thể nhớ đường mà.”

“Không an toàn.” Hứa Thần nói, “Người hiện tại thân phận là vị hôn thê của Hoắc tổng, bây giờ cùng trước kia không giống nhau.”

Ninh Vũ nhíu mày, móng tay véo vào thịt, sau lại buông tay ra.

Trong sân vận động, bên ngoài quảng trường rất nhiều người ở chơi ván trượt, mười phần náo nhiệt. Ninh Vũ lập tức đi đến sân bóng rổ, sân bóng rổ có mấy người đang chơi bóng, trong đó có mấy nữ sinh.

Mùa đông ở phương Bắc gió lạnh đến thấu xương, Ninh Vũ kéo áo lông vũ mũ che đầu. Cậu ngồi xuống bậc thang, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thần, “Anh có thuốc lá không?”

Hứa Thần lấy ra hộp thuốc cùng bật lửa đưa cho Ninh Vũ, Ninh Vũ nhận lấy một điếu, hít sâu một hơi sau đó liền bị sặc ho khan, cậu nói, “Cảm ơn.”

Trả lại hộp thuốc, đôi chân dài duỗi ra, cậu ngẩng đầu nhìn ra nơi xa xa. “Anh không cần đi theo tôi đâu."

“Vậy tôi ở ngoài sân vận động bên ngoài chờ phu nhân.” Hứa Thần liền xoay người rời đi.

Ninh Vũ ngậm điếu thuốc khẽ ngẩng đầu, phía xa những ngọn đèn đung đưa, Ninh Vũ thở ra hơi khói.

Cậu ở tuổi dậy thì thời kỳ phản nghịch biết hút thuốc, năm tệ một hộp, lúc này nhớ lại hai mắt đều đã là nước mắt. Sau lại bị bà cậu phát hiện liền chỉnh đốn một chận, sau đó cậu không đυ.ng đến thuốc nữa.

Đột nhiên bóng rổ chạy như bay mà đến, Ninh Vũ bản năng giơ tay một phen đỡ quá bóng rổ, lòng bàn tay cậu tê dại, Ninh Vũ nắm lấy quả bóng ngước mắt nhíu mày.

“Tên ngốc to con, đem bóng trả lại cho tôi." Trên sân bóng rổ, một cô gái tóc đuôi ngựa mặc áo hồng nhạt đánh vào người bên cạnh ăn nói không nói lễ phép "Không phải nói cậu đâu tên ngốc to con.”

Ninh Vũ chớp mắt, đứng dậy đi xuống bậc thang. Mắt hai cô gái tròn xoe chạy như bay lại đây,khẽ nói, “Cảm ơn.”

Ninh Vũ đem điếu thuốc dập tắt, đi tới bên cạnh ghế phía trên, đột nhiên nhảy dựng lên, giơ tay ném bóng bay thẳng về phía rổ bóng, loảng xoảng một thanh âm vang lên, bóng bay vào rổ.

“Ồ! Tuyệt đấy” Bên cạnh trên khán đài người phát ra kinh hô.

Một cô gái bĩu môi chạy về đi nhặt bóng, Ninh Vũ nhặt hộp thuốc cất vào túi, xoay người muốn rời đi.

“Cậu, đứng lại.”

Ninh Vũ quay đầu lại, hai người áo đen đi về phía này,hất cằm lên nhìn Ninh Vũ, “Có thể giả bộ hung hăng như vậy, đến đây!"

Ninh Vũ rất ít khi gây chuyện, vừa rồi là cậu tâm tình không tốt nên muốn phát tiết. Vóc dáng thiếu niên cao lớn, trên cổ tay còn có hình xăm, Ninh Vũ không nghĩ sẽ cùng hắn đánh nhau.

“Có việc gì sao?”

“Nói mày đến đây thì đến đi, nói nhiều vậy làm gì!" Một một tên tóc vàng khác liền mở miệng, “ Giản ca, anh định xử nó?”

Tên Giản ca một chân đá vào mông tên tóc vàng, giơ tay nhận lấy bóng rổ Tô Tô đưa qua. “ Chúng mày đi ra hết đi.” Ngón tay chỉ vào Ninh Vũ, nói, “Cậu vào đây”

Hắn tên là Giản Triết, hơi nhíu mày, ương ngạnh kiêu ngạo, một nhìn Ninh Vũ, “Đánh không thắng lại tôi thì hôm nay cậu chết chắc!"

Ninh Vũ bước vào sân cởi bỏ áo khoác. Tô Tô ở bên cạnh âm thầm nghĩ đến kết cục, cô nàng quay sang nhìn Ninh Vũ bỗng chốc liền ngây dại, khuôn mặt thiếu niên phải nói là vô cùng đẹp trai, mái tóc mềm mại xoã xuống che mất vầng trán trắng nõn. Hai hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng tắp, môi sắc ửng hồng.

“Muốn chơi thế nào?” Ninh Vũ cởϊ áσ lông vũ, vắt lên trên lan can

“Một chọi một, ai vào bóng nhiều hơn thì thắng."

Ninh Vũ cũng không phải là chưa từng chơi bóng, cậu lúc sơ trung liền bởi vì khá cao nên được vào đội bóng, lên cao trung cũng vẫn luôn là đội trưởng đội bóng rổ của trường. Cậu vẫn có thể tiếp tục phát huy năng lực chơi bóng nhưng đến năm hai cao trung thì không chơi nữa, cũng không còn đυ.ng đến bóng, Ninh Vũ cậu chỉ muốn quyết tâm muốn thi đại học thật tốt.

Tên tóc vàng mở chai nước ra uống một ngụm, liếc mắt nhìn Ninh Vũ, nói, “Cùng Giản ca chơi, này không phải tìm chết sao.”

Giản Triết cao khoảng một mét tám hai, hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường, đem bóng ném cho Ninh Vũ, “Cậu trước đi ”

Ninh Vũ nhận lấy bóng liền lui về phía sau, bỗng nhiên nhảy lấy đà rồi ném bóng , loảng xoảng một tiếng, bóng bay vào rổ.

Giản Triết: “……”

Tên tóc vàng đang uống nước cũng suýt thì bị sặc, sợ đến ngây người.

Giản ca của hắn thân hình cao lớn, theo lý mà nói Ninh Vũ là không cơ hội, nhưng phát bóng mà Ninh Vũ vừa ném con mẹ nó thật là không thể tin được. Tốc độ nhanh đến mức chóng mặt.

“Thế nào?” Ninh Vũ nói, “Mau kết thúc nhanh đi."

Ninh Vũ mặc một chiếc áo lông màu trắng, quần jean màu lam, đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa như chứa cả một hồ nước. Áo lộ ra tới cổ, da thịt trắng nõn, một thân mạch văn, chơi bóng lại vô cùng hung mãnh.

“Cậu ở trong đội bóng?”

“Không phải.”

Giản Triết âm thầm đánh giá Ninh Vũ từ trên xuống dưới, nhặt bóng lên, nói: "Ba trận thắng hai.”

Ninh Vũ nhướng mày, cũng không có cự tuyệt. Bóng là của bọn họ, cậu không có quyền lên tiếng.

Trận này Giản Triết có quyền phát bóng, hắn bắt được bóng trước, rất thông thạo sử dụng động tác giả , hắn nhảy lấy đà ném bóng vào rổ, sức bật kinh người.

Người xem náo nhiệt sợ hãi kêu lên một tiếng, bóng trong tay hắn thế mà bị cướp mất.

???

Con mẹ nó!

Ninh Vũ cướp được bóng, nhanh chóng xoay người. Họ Giản muốn cản bóng lại nhưng động tác vẫn là chậm hơn một nửa. Ninh Vũ chạy lên trên ba bước, giơ tay ném bóng xẹt qua giữa không trung, ném chuẩn xác không chút kẽ hở mà bay vào rổ, lại một cú ba điểm.

Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú, thiếu niên khẽ cười, "Chỉ có như vậy?”

Nụ cười này đối với hắn có chút khıêυ khí©h.

Hắn không chịu được sự khıêυ khí©h, tiến lên nắm lấy cổ áo Ninh Vũ. Chết tiệt! Muốn đánh nhau sao? Ninh Vũ không muốn đánh nhau, nếu đánh nhau hẳn sẽ có người phải chết.

Cậu giơ tay tóm lấy hắn, hơi nghiêng một bên người, liền đem họ Giản quật ngã xuống đất. Một tiếng vang lên, Giản Triết kêu la thảm thiết. Tên tóc vàng chửi tục một tiếng, chạy lại giữ lấy eo Ninh Vũ. Bên ngoài tiếng thét chói tai, Ninh Vũ đạp tên tóc vàng bay ra xa, xoay người liền đạp lên chân tên Giản Triết một cái.

Ninh Vũ cậu hôm nay lại phải chịu ủy khuất, tuy rằng từ lúc cậu sinh ra đã bị đối xử như vậy. Nhưng một tên ngu ngốc lại tìm đến cậu gây phiền toái, Ninh Vũ không dám đυ.ng vào Hoắc Dung Trần, nhưng chẳng lẽ không dám đánh một người qua đường?

Đám người này đúng là làm mất thời gian của cậu, bỗng một cơn gió mạnh ập tới trước mặt, cậu tỉnh táo lại mới nhận ra bây giờ cũng đã muộn rồi.