Chương 10

Trong thời gian đợi kết quả giám định, Chu Nặc đã thuận lợi đến công ty nhậm chức đi làm. Sinh hoạt công sở lâu ngày vẫn mang đến cho cô cảm giác mới mẻ không thôi, tiền bối chỉ dẫn cô rất kiên nhẫn ôn hòa, khi cùng nhau ăn cơm chưa, chính là lúc tìm hiểu Chu Nặc có người yêu hay chưa.

“Chị Lưu, em vừa mới tốt nghiệp trở về, chưa kịp tìm bạn trai.” Trước khi xuyên qua, Chu Nặc còn chưa đến 30 tuổi, mấy dì xung quanh thích nhất là giới thiệu bạn trai cho cô.

Chị Lưu nhướng mày, hiển nhiên là không tin: “Một nữ hài tử xinh đẹp như em mà không có người yêu sao? Đúng rồi, Thái tử của công ty chúng ta vẫn còn độc thân đấy, nghe nói anh ấy thích kiểu nữ hài như em.”

Chu Nặc tươi cười điềm đạm, “Chị Lưu, nhìn chị giống như đang tuyển tú vậy đó, chẳng lẽ công ty là hậu cung của Thái tử sao?”

Nghe lời này cũng biết ý, chị Lưu nhanh chóng hiểu được, đây chính là đang nói không thích. Cô không thích đắc tội ai, dù là ai cũng sẽ tươi cười, thân cận với Chu Nặc cũng là muốn kết thiện duyên, với năng lực này, Chu Nặc sớm muộn gì cũng sẽ thăng chức.

Chu Nặc cũng không phải không đoán ra tâm tư của chị Lưu, nhưng giữ khoảng cách thích hợp thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì, hai người ăn cơm xong, trở lại văn phòng.

Ai ngờ, bên cạnh chỗ làm việc của Chu Nặc lại có người đang đứng đợi, nhìn thấy cô thì mỉm cười nói: “Chu tiểu thư, lại gặp mặt rồi.”

Là trợ lý của Tần Kiền, Đường Tư.

“Đường tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao? Hay là chúng ta đi ra ngoài nói?” Chu Nặc không muốn cho người khác xem náo nhiệt, đặc biệt là lỗ tai của chị Lưu đã dựng thẳng đứng lên rồi.

Đi tới bên ngoài, Đường Tư rất uyển chuyển tỏ thái độ: “Tần tổng của chúng tôi một trong những ông chủ của công ty này, hôm nay tôi vừa vặn có việc tới đây, Tần tổng dặn tôi đến thăm cô, nếu cô ở chỗ này có cần gì hỗ trợ thì anh ấy đều có thể giúp.”

Chu Nặc rất muốn vò đầu: “Có phải anh ấy đã biết rồi không?”

Đường Tư gật đầu, nụ cười càng thêm cung kính: “Tần tổng nói mọi người đều là người một nhà, cô ở công ty mà có gì không quen thuộc thì đều có thể liên lạc với tôi.”

“Cảm ơn trợ lý Đường, tôi khá tốt, có cái gì cần sẽ liên lạc với anh.” Chu Nặc không đoán ra Tần Kiền muốn làm cái gì, nhưng nhiệt tình như vậy khiến cô cảm thấy rất quỷ dị.

Đường Tư nhận ra sự kháng cự của cô, cũng không ở lâu, rất nhanh đã từ biệt mà rời đi. Chờ đến khi Chu Nặc trở lại văn phòng, mấy người xung quanh sôi nổi hỏi cô người nọ là ai, không có thẻ thì không thể tùy ý đi lại trong nội bộ công ty, thân phận nhất định là rất đặc biệt, chị Lưu giao thiệp rộng lại càng hào hứng hỏi thăm hơn.

“Là một đồng nghiệp em quen lúc trước.” Chu Nặc chỉ hối hận khi tìm công việc không nhìn rõ ràng, ông chủ nơi này còn có Tần Kiền!

Tuần đầu tiên nhậm chức gió êm sóng lặng, hai vợ chồng Tần gia thỉnh thoảng sẽ liên lạc với cô, mong cô có thời gian thì tới Tần gia một chuyến.

Vào giờ nghỉ trưa hôm thứ sáu, Chu Nặc lái xe đến cơ quan giám định nhận lấy báo cáo xét nghiệm, kết quả nằm trong dự kiến của cô, cô cùng Hà Linh Lị không phải quan hệ ruột thịt.

Nhưng báo cáo xét nghiệm DNA kia, Hà Linh Lị chỉ cho cô xem một lần liền thu hồi lại, hẳn là sợ sau khi bị vạch trần sẽ khiến cơ quan giám định rước lấy phiền toài. Chu Nặc cũng không trông cậy vào việc ngày sau tìm cơ quán giám định để đòi lại công bằng, cô để báo cáo này ở một nơi đáng tin cậy, chuẩn bị cuối tuần đến Tần gia một chuyến.

...

Buổi tối thứ sáu, Chu Nặc nhận được một lời mời kết bạn, ghi chú chỉ có hai chữ: Tần Kiền.

Chu Nặc do dự một lát, ấn đồng ý, đợi năm phút, Tần Kiền không nhắn tin gì, cô buông điện thoại chuẩn bị làm cơm ăn. Khả năng nấu ăn của cô ở nước ngoài đã tốt hơn, căn hộ này dần dần tràn ngập hơi thở ấm áp.

Cô làm một bữa tối đơn giản với hai món mặn một món canh, đều là số lượng dành cho một người, món chay là măng xào, món mặn là thịt xào ớt, cùng một bát canh nấm tuyết táo đỏ. Khi chuẩn bị ăn cơm, Chu Nặc bỗng nhiên nhớ tới điện thoại.

Nửa giờ trước, Tần Kiền nhắn cho cô hai tin: “Anh là Tần Kiền.”

“Khi nào trở về?”

Hai tin nhắn này khiến trong lòng Chu Nặc sinh ra một cảm giác khó nói thành lời, cô không nhớ rõ trong nguyên tác Tần Kiền đã làm cái gì, nhưng hiện tại, cảm giác anh mang đến cho cô dường như không phù hợp với cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, khi đó ở bệnh viện, anh rất cao lãnh mà!

Chu Nặc tập luyện trong chốc lát mới nghĩ được nên trả lời anh như thế nào, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh cả.

“Vừa rồi em làm cơm tối nên không nhìn thấy.”

Tần Kiền ở bên kia đang nằm trên giường, gắt gao nhíu mày. Sự đau đầu liên tiếp đã khiến anh mất hết kiên nhẫn, nhưng khi nghe được thông báo tin nhắn, đôi lông mày chậm rãi giãn ra. Trong trí nhớ của anh, Chu Nặc chưa bao giờ tiếp cận phòng bếp, bởi vì chuyện nấu nướng sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với dung mạo của cô ta, mà sau khi bọn họ kết hôn, hai vị bảo mẫu đã làm việc trong nhà hơn 5 năm đều xin nghỉ việc.

Vậy mà hiện tại, người này lại bắt đầu nấu cơm.

Một trận đau đầu vọt tới như thủy triều, Tần Kiền buông điện thoại, không trả lời tin nhắn của cô.

Trong mắt Chu Nặc, một Tần Kiền cao lãnh như vậy mới phù hợp với hình tượng nhân vật trong ấn tượng của cô. Cô an tâm buông điện thoại ăn cơm, cho đến khi cô rửa bát xong vẫn không có tin tức gì.

Ngày mai phải tới Tần gia rồi, ban đêm Chu Nặc ngủ không quá yên ổn, lại mơ thấy bộ dáng của Tần Kiền. Cô mơ thấy hai người vậy mà lại tay trong tay đứng trong biển hoa, cô mặc một bộ váy cưới với đuôi váy kéo thật dài ra phía sau, lãng mạn khiến người ta khó có thể tin, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Tần Kiền, Chu Nặc đột nhiên tỉnh táo lại.

Trong phòng ngủ tối đen, Chu Nặc bật đèn đầu giường, lại không dám đi vào giấc ngủ. Tần Kiền là anh trai trên danh nghĩa của cô! Sao trong mộng cô lại vô duyên vô cứ nhúng chàm với anh cơ chứ!

Điện thoại hiển thị chỉ mới 5 giờ sáng, Chu Nặc lại không buồn ngủ, dứt khoát rời giường rửa mặt, thuận tiện vào phòng bếp lấy nguyên liệu mới mua hôm qua ra, làm một chút rượu mà trong thế giới này chỉ có cô biết bí quyết, cũng là bí quyết biến cô thành một tiểu phú bà trước khi xuyên qua: Vân Xuân Hàn.

Trong nhà Chu Nặc có lịch sử ủ rượu gần trăm năm, có thể nói là từ nhỏ cô đã lớn lên trong hương rượu. Chu Nặc trời sinh có kỹ năng ngàn ly không say, nhưng lại không thường xuyên uống rượu, chỉ thích cùng ông nội nghiên cứu kỹ thuật ủ rượu. Nhưng sau này ông nội qua đời, ba cô chưa từng làm công việc này, sau khi bán xưởng rượu đi, Chu Nặc đã tự mình sản xuất các loại rượu khác nhau. Vân Xuân Hàn là một loại rượu cô ngẫu nhiên tạo ra, uống vào miệng sẽ hơi lạnh, giống như cái lạnh đầu xuân tiến thẳng vào tim người, cổ họng lại có cảm giác ngọt thanh. Đặc điểm lớn nhất của loại rượu này là mùi hương ôn nhu, không gay mũi cho mùi cồn, nhưng ngửi rồi sẽ khó quên, Chu Nặc thường xuyên ủ rượu, trên người cũng có mùi hương kia.

Thời gian buổi sáng có hạn, Chu Nặc chỉ kịp chuẩn bị xong nguyên liệu rồi bỏ vào trong vò rượu, sau khi bịt kín thì để vào một góc. Cô đã sáu năm chưa làm Vân Xuân Hàn, khi ở nước ngoài luôn rất cẩn thận, nhưng hiện tại cô đã trưởng thành, dù sao cũng phải lấy bản lĩnh an cư lạc nghiệp của quá khứ ra.

Vò rượu nhỏ này không ủ được nhiều Vân Xuân Hàn, Chu Nặc chỉ tính thử một lần xem có còn vị nguyên bản hay không, nhưng trong đáy lòng cô đã có dự cảm, đây vẫn là rượu của cô.

Chờ Chu Nặc rửa tay, trang điểm rồi đi ra cửa, cô lại ngửi được mùi hương quen thuộc kia. Lúc trước khi không ủ rượu, mùi hương này luôn quanh quẩn bên mũi, giống như ảo giác vậy, hiện tại lại ngửi thấy, Chu Nặc vừa hoài niệm vừa lưu luyến. Đây chính là dấu hiệu duy nhất chứng minh Chu Nặc lớn lên ở một nhà có truyền thống ủ rượu.

***

Tần gia.

Vợ chồng Tần Chí Hào cùng Tần Thư Hàn đều ở trong phòng khách đợi Chu Nặc đến, nhưng trong biệt thự lại an tĩnh hơn so với bình thường. Tần Thư Hàn nhìn chung quanh một lát, do dự hỏi: “Ba, mẹ, hay là con đi thăm anh cả nhé?”

Biệt thự Tần gia có hai tòa nhà, Tần Chí Hào ở một tòa, một tòa khác là lãnh địa của Tần Kiền. Anh rất ít khi trở về ở, lần này gãy xương, vừa xuất viện đã tới nơi này, thực sự làm Hà Linh Lị mở to tròng mắt.

Ngày thường Tần Thư Hàn luôn nước sông không phạm nước giếng với anh cả, nhưng lần này anh cả trở về, anh không đi thăm thì tựa hồ có chút không ổn.

Tần Chí Hào cũng sợ đứa con trai lớn này, Tần Kiền trở về, bọn họ từng tới thăm, nhưng người ta căn bản không gặp.

“Tâm tình của anh cả con không tốt, con đừng đi chọc giận nó.” Tần Chí Hào nói ra, lại cảm thấy bản thân không giống người làm ba một chút nào.

Tần Thư Hàn nhíu mày, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Hà Linh Lị ngăn lại. Cho đến khi Chu Nặc lái xe đến đây, cô mang theo ít quà tặng, vẫn ưu nhã thỏa đáng như cũ.

Hà Linh Lị không nhịn được mà ê răng. Nghiêm túc mà nói, Chu Nặc còn có phong phạm của tiểu thư khuê các hơn con gái ruột Lương Gia Ý của bà ta. Nếu không phải năm đó không muốn đến Đỗ gia, con gái của bà ta mới là người hưởng thụ hết thảy những thứ này, Chu Nặc chỉ là con gái của một đầu bếp, hiện tại lại hưởng thụ sinh hoạt của xã hội thượng lưu, thật là tiện nghi!

Chu Nặc rất mẫn cảm với cảm xúc của nữ nhân, Hà Linh Lị giả bộ thân cận với cô, cô đương nhiên có thể cảm nhận được. Vì phòng ngày sau không nói rõ được, cô nhận được quà, tiền tài không động vào, toàn bộ đều để đến lúc đó sẽ trả lại.

“Nặc Nặc, nơi này chính là nhà của con, con muốn khi nào trở về thì khi đó trở về, chúng ta đã chọn cho con một căn phòng có ban công rất rộng, hiện tại đang trang trí, chờ trang trí xong thì sẽ để con về ở.” Tần Chí Hào tranh công với con gái.

Mà Chu Nặc ứng phó với những thứ này rất mệt mỏi, ai bảo cô đã sớm biết mình là giả chứ?

Cô còn chưa mở miệng, một người lớn tuổi với dáng người cao gầy đi vào phòng khách, ông vừa tới, trong phòng khách lập tức lâm vào trầm mặc: “Tiên sinh, phu nhân, Tần tiên sinh muốn mời Nặc Nặc tiểu thư qua bên kia một chút. Nặc Nặc tiểu thư, cô có đồng ý không?”

Chu Nặc đang suy nghĩ đây là Tần tiên sinh nào, Tần Chí Hào đã chủ động giải thích: “Là anh cả của con, thằng bé là con của ba và vợ trước, chính là dì Thạch của con. Nó lớn hơn con mấy tuổi, về sau con gọi Thư Hàn là anh hai là được, nếu anh cả gọi thì Nặc Nặc, con qua đó một chuyến đi.”

“... Được.” Sao Chu Nặc lại cảm thấy người làm cha là Tần Chí Hào lại đặc biệt chột dạ khi đối mặt với Tần Kiền nhỉ, ngay cả Hà Linh Lị cũng không dám nói gì.

Chu Nặc đứng dậy đi theo người đàn ông lớn tuổi kia đến một tòa biệt thự khác, người nọ giới thiệu đơn giản, “Nặc Nặc tiểu thư, tôi là quản gia của Tần tiên sinh, họ Phương, cô có thể gọi tôi là bác Phương.”

“Được, bác Phương.”

Phong cách trang trí của hai tòa biệt thự rất khác nhau, vợ chồng Tần Chí Hào ở xa hoa tráng lệ, bên này lại đơn điệu ngắn gọn. Bác Phương trực tiếp đưa Chu Nặc tới phòng ngủ của Tần Kiền, anh gãy xương nằm tĩnh dưỡng trên giường, tạm thời không thể đi xuống.

Ga trải giường trong phòng ngủ đã được thay đổi, giường mà Tần Kiền ngủ cùng loại với giường trong bệnh viện. Lúc này anh đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân mới chậm rãi xoay đầu lại.