Chương 11

Tần Kiền lại ngửi được mùi hương ôn nhu kia. Từ nhỏ anh đã chán ghét hương liệu, càng chán ghét mùi nước hoa trên người nữ nhân, nhưng mùi hương trên người Chu Nặc lại khiến anh cảm thấy rất thoải mái, khiến cơn đau đầu xảy ra liên tục của anh hòa hoãn đi rất nhiều. Từ sau khi biết mình trọng sinh, Tần Kiền thường xuyên bị đau đầu, nhưng bác sĩ không kiểm tra ra điều gì dị thường, đơn thuốc bác sĩ viết đương nhiên cũng không có tác dụng gì.

Thạch Thành An từng nói mời bác sĩ tâm lý đến trị liệu cho anh, nhưng Tần Kiền có tâm sự, không muốn để bác sĩ tâm lý phát hiện ra, càng không tin tưởng một người xa lạ.

Chu Nặc xuất hiện khiến anh ngạc nhiên, đồng thời còn có sự chán ghét sâu sắc với cô vào kiếp trước. Nữ nhân này là một kẻ điên, anh kết hôn với cô ta chỉ là xuất phát từ mục đích của chính mình, nhưng hiện tại, sau khi phát hiện ra sự dị thường, Tần Kiền không thể không thừa nhận, anh sinh ra một ít hứng thú với Chu Nặc.

“Nặc Nặc, mời ngồi.”

Chu Nặc vẫn chưa quá quen, sau khi ngồi xuống thì hơi nói lắp, “Cảm ơn anh cả.”

Nói ngọt một chút sẽ không xảy ra lỗi.

Khóe miệng Tần Kiên cong lên thành một nụ cười sung sướиɠ, bác Phương bưng trà hoa quả và nước trái cây vào mời cô dùng, sau đó lặng lẽ rời đi, để lại không gian nói chuyện cho hai người.

“Lúc trước không biết em là em gái của anh nên không chăm sóc cho em chu toàn, anh chuẩn bị một món quà cho em, em xem xem có thích không.” Tần Kiền chỉ vào một cái hộp nhung trong tầm tay.

Chu Nặc nhìn một cái là biết là đồ trang sức, cô là thiên kim Tần gia vừa nhận về trên danh nghĩa, chút quà này không thể từ chối, nhưng khi đồng ý với Tần Kiền, mở hộp nhung ra thì vẫn lắp bắp kinh hãi. Bên trong là một cây trâm cổ, thoạt nhìn rất có giá trị, trên cây trâm còn có dấu vết của năm tháng, lịch sự tao nhã nhưng không mất sự xa hoa.

“Cảm ơn anh cả.”

Tần Kiền rũ mắt cười, ngón tay đặt ở trên chăn hơi động. Cây trâm này là anh lấy được ở một hội đấu giá, lúc trước giành lấy nó là do ma xui quỷ khiến, sau khi giành được thì vẫn luôn đặt ở biệt thự này, khi trở về, nghĩ đến quà cho Chu Nặc thì phản ứng đầu tiên chính là cái này.

Hiện tại xem ra...

“Anh cảm thấy rất thích hợp với em.”

Chu Nặc lại nói một tiếng cảm ơn.

Giữa mày Tần Kiền lộ ra sự mệt mỏi, cô rất nhanh đã nói lời tạm biệt. Khi ra khỏi tòa biệt thự này, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, biệt thự yên tĩnh không tiếng động, làm người nhìn không đoán ra được gì.

...

Trở lại chỗ của Hà Linh Lị, bà ta hỏi về đồ mà Tần Kiền đưa, liếc một cái rồi nói: “Không phải đồ vật gì đáng giá, mấy thứ đồ cổ này không biết trước kia đã ở trên đầu những người nào, con không cần đeo trên người đâu, miễn cho người ta đưa đồ không được sạch sẽ.”

“Tốt xấu gì cũng là Tần Kiền tặng cho Nặc Nặc, bà nói đáng sợ như vậy làm cái gì?” Tần Chí Hào không nhịn được mà bất bình thay con trai lớn.

Trong vấn đề về Tần Kiền, Hà Linh Lị từ trước đến nay không dám nhiều lời. bĩu môi quay đầu nói cái khác với Chu Nặc, thoạt nhìn giống như đúc với phương thức các cặp mẹ con ruột ở chung.

...

Buổi trưa, cô phải ở lại Tần gia ăn cơm. Chu Nặc ăn không nhiều lắm, không thực sự thoải mái, nhưng vẫn phải nở nụ cười.

Tần Thư Hàn muốn đưa em gái đi khoe khoang với đám bạn tốt, để bọn họ chiếu cố cho em gái nhiều hơn, ngàn vạn lần không thể thấy cô đẹp mà bắt nạt.

Chu Nặc rất nghe lời mà đi theo, hơn nữa đoán còn rất chuẩn, trong buổi tụ họp này còn gặp được cả Lương Gia Ý.

Kỳ thật buổi tụ họp nhỏ này được hẹn ở tiệm cà phê của Lương Gia Ý. Nhà của Lương Gia Ý ở khu phố cũ, cũ nát nhưng tràn ngập náo nhiệt cùng tình người, cô nhớ mang máng nguyên tác từng miêu tả nơi này rất ấm áp tốt đẹp, có thể làm người ta quên đi ưu phiền, từng chứng kiến tình yêu vui buồn tan hợp của nam nữ chính... Từ từ, cô nhớ rõ tiệm cà phê chỗ này là gia sản của tổ tiên Lương Gia Ý, khu phố cũ được cải tạo, tiềm cà phê phải bị phá dỡ, nhưng Lương Gia Ý cùng những hộ không muốn dọn đi đã liên hợp để chống lại công ty sở hữu đất.

Nhưng ông chủ của công ty kia hình như là nam phụ, vì vậy rất lưu luyến si mê nữ chính.

Chu Nặc đi vào tiệm cà phê, nhìn kỹ xung quanh một lần, nếu vị trí thiên kim Tần gia đã được nhận định là thuộc về nữ chính Lương Gia Ý, vậy đứng trước nguy cơ bị phá dỡ, sản nghiệp của Lương gia không nên thuộc về Lương Gia Ý chứ?

Buổi tụ họp này không chỉ có Lương Gia Ý, mà Đỗ Hạo Vũ cũng tới, hai người cùng chào hỏi Chu Nặc. Lương Gia Ý vừa đối mặt với Chu Nặc liền nhịn không được mà bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô.

Chu Nặc không phải là không nhận thấy được, chỉ là làm bộ không biết, chào hỏi đám công tử phú nhị đại, thuận tiện nghe Tần Thư Hàn giới thiệu thân phận của cô.

Đám công tử chỉ nghĩ Chu Nặc từ gà rừng biến thành phượng hoàng, nhưng Đỗ Hạo Vũ có tâm bồi thường cho Chu Nặc, chủ động đứng ra nói: “Nặc Nặc cũng là em gái của tôi, con bé làm em gái của tôi suốt 20 năm đó, không thể vừa về Tần gia đã trở thành em gái của mình cậu được!”

Tần Thư Hàn không thân với Đỗ Hạo Vũ, lại biết một chút về quan hệ sâu xa của hai nhà, rất thành thật nói: “Hạo Vũ nói không sai, lúc trước Nặc Nặc lớn lên ở Đỗ gia, từ trước vẫn luôn du học nước ngoài, năm nay vừa trở về.”

Chuyện Đỗ gia có con gái nuôi không phải bí mật, hơn nữa người ta còn là sinh viên tốt nghiệp đại học từ Ivy League, cử chỉ có lễ độ, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé giống mấy chị em trong nhà bọn họ, coi như được nuôi lớn với tiêu chuẩn danh môn thục nữ, ánh mắt bọn họ nhìn cô cũng xảy ra biến hóa.

(Ivy League: tên gọi nhóm 8 trường đại học danh giá hàng đầu nước Mỹ)

Lương Gia Ý ngồi một bên, cảm nhận được rất rõ hai sự biến hóa cảm xúc này. Bởi vì cô có quan hệ với Tần gia nên cũng tình là quen thuộc với đám công tử đi cùng Tần Thư Hàn này. Ngoài miệng mọi người đều nói là yêu quý cô như một tiểu muội muội, kỳ thật thái độ rất tùy ý. Kiếp trước, sau khi giải thích thân phận đã có không ít người được gọi là danh môn thục nữ đến cùng Chu Nặc để nhục mạ cô, mà với thân phận này của cô, vốn dĩ nên được hưởng thụ sự giáo dục như vậy từ sớm!

Lương Gia Ý trọng sinh trở về, tuổi tâm lý lớn hơn tuổi sinh lý nhiều, sớm đã học được cách che giấu cảm xúc thật, duy chỉ khi đối mặt với Chu Nặc là khó có thể trấn định. Cô ngồi bên cạnh Đỗ Hạo Vũ, cả người lãnh đạm không nói lời nào, sau đó lại lấy cớ đi làm cho mọi người ít đồ ngọt để rời khỏi buổi tụ họp náo nhiệt.

“Nặc Nặc, chúng ta thêm bạn tốt đi, ca ca có mấy vấn đề học thuật muốn tham khảo với em một chút...” Nhóm phú nhị đại rất ân cần xã giao với Chu Nặc, bọn họ sẽ không coi Chu Nặc là đối tượng theo đuổi, nhưng chơi với mấy người ngoan ngoãn nhiều hơn sẽ có thể làm giảm xác suất bị người lớn mắng, hơn nữa không chừng đối tượng liên hôn sau này sẽ là Chu Nặc, giao thiệp trước tuyệt đối không có gì không ổn.

Tần Thư Hàn bảo hộ ở một bên, nghiêm cấm đám người không nghiêm túc này bắt nạt em gái nhà mình!

Đỗ Hạo Vũ ở một bên nhìn, cũng không tự giác mà cười rộ lên, Chu Nặc tìm cơ hội gọi anh sang một bên, hỏi chuyện, “Anh, có phải trong nhà nói gì đó với Lương tiểu thư không, em cảm thấy hình như cô ấy có ý kiến với em?”

Lời này rất giống như châm ngòi ly gián, Chu Nặc còn hoài nghi chính mình không cẩn thận sẽ lại đi lên con đường nữ phụ độc ác...

“Có thể là Nhất Nhất có ít hiểu lầm, nhưng em đừng lo lắng, anh đã giải thích với cô ấy rồi.” Đỗ Hạo Vũ biết là cô tốt bụng.

Chu Nặc suy nghĩ, lại lần nữa thân thiện nhắc nhở: “Anh, hình như dì không quá vừa lòng với Lương tiểu thư, có lẽ bà ấy sẽ tìm Lương tiểu thư nói chuyện.”

“Được, anh biết rồi, cảm ơn Nặc Nặc.” Đỗ Hạo Vũ tràn đầy tin tưởng: “Anh cùng Nhất Nhất sẽ trân trọng phần tình cảm này, Nặc Nặc, em yên tâm, chờ bọn anh về với nhau, anh trai nhất định sẽ cho em một bao lì xì lớn.”

Chu Nặc cảm thấy có chút quái dị, rất nhanh đã tươi cười nói: “Được, anh, em nhớ kỹ rồi đó!”

“Yên tâm đi, anh trai nhất định sẽ không nuốt lời!”

Chờ Lương Gia Ý bưng cà phê đến liền thấy Chu Nặc cùng Đỗ Hạo Vũ sóng vai đi vào từ bên ngoài, nụ cười trên mặt Lương Gia Ý cứng đờ, rất dễ dàng đoán ra hai người đã nói cái gì. Cô còn nhớ rõ kiếp trước, Chu Nặc đi tới cảnh cáo riêng cô, nói đừng có mưu toan tiến vào giới thượng lưu của bọn họ.

Lương Gia Ý đặt cà phê tới trước mặt Chu Nặc, Chu Nặc không uống ngụm nào, bởi vì cô chỉ thích ngửi mùi cà phê đắng, chứ không thích hương vị đó vào đến cổ họng, nhưng ở trong mắt Lương Gia Ý, cảnh tượng này trùng hợp với kiếp trước.

Kiếp trước, cô rất cẩn thận với Chu Nặc, cà phê đưa lên cũng được điều phối tỉ mỉ, nhưng Chu Nặc cũng giống với hiện giờ, một ngụm cũng không uống, ghét bỏ tiệm cà phê của cô kém chất lượng.

“Chu tiểu thư, sao cô không uống cà phê, không hài lòng sao?” Trong lòng Lương Gia Ý có hỏa khí, lời nói ra không tự giác có chút cảm xúc. Những khó khăn năm đó, cô cho rằng mình đã quên hết, nhưng một lần nữa quay về với cảnh tượng này, phát hiện căn bản không có cách nào quên được!

Vẻ mặt của Chu Nặc đầy mơ hồ, “Tôi chỉ thích ngửi mùi cà phê chứ không uống cà phê, hơn nữa buổi tối rất dễ mất ngủ, thật ngại quá, vừa rồi không nói rõ ràng với cô.”

“Vậy thì không cần uống, nữ hài tử đều thích cái đẹp, có quầng thâm mắt sẽ không tốt.” Tần Thư Hàn thuận miệng che chở.

Lương Gia Ý cắn môi dưới, sự đau đớn nhắc nhở cô phải lý trí, tuyệt đối không thể mất khống chế trong trường hợp này, sau khi điều tiết thật lâu mới nở nụ cười. Mấy người con lại không hề nói chuyện giúp cô, giống như không thấy vậy.

Chu Nặc nhìn rất rõ nỗi phất hận của Lương Gia Ý, bỗng nhiên cảm thấy quái dụ, nếu như cô không đoán sai, hình như vừa rồi Lương Gia Ý đang khıêυ khí©h cô? Nhưng trong nguyên tác, cô ấy không có tính cách như vậy, đáy lòng cô bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ, Lương Gia Ý không phải là trọng sinh hay xuyên không chứ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền không thể vãn hồi. Chu Nặc không có quá nhiều ký ức đối với nữ chính nguyên tác, số lần gặp mặt Lương Gia Ý cũng ít ỏi, lần đầu tiên ở phòng bệnh của Đỗ Chấn Quốc, đối phương đã có địch ý với cô rồi, chẳng lẽ đối phương cũng giống cô, xuyên vào đây?

Nếu đối phương xuyên sách, lại còn hận cô như vậy, chẳng lẽ đối phương biết được nguyên tác hoàn chỉnh, mà cô chỉ có những mảnh vỡ?

Chu Nặc lặng lẽ quan sát động tác của Lương Gia Ý, làm việc trong tiệm cà phê rất quen thuộc, khi chuyên chú làm việc rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, hoàn toàn ứng với câu nói nữ nhân đẹp nhất khi nghiêm túc, nhìn thế nào cũng chính là Lương Gia Ý. Cô lại nghĩ tới lời Đỗ Hạo Vũ nói vừa nãy, bọn họ sẽ trân trọng phần tình cảm này...

Cô rốt cuộc cũng biết cảm giác quái dị vừa rồi là ở đâu. Trong nguyên tác, lúc này nam nữ chính chỉ vừa bắt đầu yêu thương, chính là giai đoạn vô cùng không thành thục, thường xuyên phát sinh hiểu lầm đến cãi nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn không nghe nói về tin tức hai người cãi nhau, với tính cách của Đỗ Hạo Vũ ở hiện tại thì không đủ để nói ra câu trân trọng tình cảm, nhưng hiện tại bọn họ lại rất thành thục ở bên nhau, dường như có một người chỉ đạo vậy.

Lương Gia Ý trọng sinh sao? Lương Gia Ý trọng sinh!

Sau khi Chu Nặc xác định ý nghĩ này, cô lại thấy sự kháng cự của Lương Gia Ý với mình là có thể lý giải. Trong truyện, nam nữ chính ngược luyến tình thâm hoàn toàn là do nữ phụ độc ác nhúng tay, Lương Gia Ý có thể nói là hận cô tới tận xương tủy.

Vừa nghĩ như vậy, Chu Nặc càng không dám ăn điểm tâm cùng đồ uống Lương Gia Ý đưa tới. Cô rất nhát, sợ có cái đồ vật kỳ lạ gì đó bên trong, nhưng mà với phẩm chất của nữ chính, hẳn là không làm ra việc bỉ ổi như vậy đâu... Nhỉ?

Chu Nặc chỉ mong buổi tụ họp này nhanh chóng kết thúc, cô tình nguyện trở lại Tần gia ứng phó với hai vợ chồng kia.