Chương 12

Khi buổi tụ họp kết thúc, Đỗ Hạo Vũ nắm tay Lương Gia Ý cùng nhau tạm biệt Chu Nặc, thuận tiện chính thức giới thiệu hai người với nhau. Nếu là trước khi Chu Nặc đoạn được Lương Gia Ý trọng sinh thì có lẽ cô sẽ có ý định giao hảo với nữ chính, nhưng hiện tại, cô chỉ ước gì có thể trốn đi thật xa, tranh thủ một thời cơ thích hợp rồi rời khỏi cái vòng lộn xộn này.

“Nhất Nhất, kỳ thật Nặc Nặc rất tốt, con bé vừa về nên không có bạn bè trong nước, hai người có thể thường xuyên qua lại, anh cảm thấy hai người nhất định có thể trở thành bạn tốt.”

Chu Nặc nở nụ cười tiêu chuẩn của một thục nữ, “Được.”

Lương Gia Ý không thể để người khác phát hiện ra sự dị thường, cũng ôn nhu cười nói: “Được, hoan nghênh tới chơi bất cứ lúc nào, Chu Nặc.”

“Cảm ơn.”

Trên đường trở về, Tần Thư Hàn nói về Lương Gia Ý khi còn nhỏ với Chu Nặc, “Khi còn nhỏ, con bé lớn lên trong nhà chúng ta, mama thích con gái nên đối xử với con bé đặc biệt tốt, nhưng mà Nặc Nặc, em đừng lo lắng, mama nhất định là càng thích em hơn, bà ấy đối xử tốt với Lương Gia Ý, phỏng chừng cũng chỉ là xuất phát từ tình cảm của một người dì thôi.”

Chu Nặc chỉ cười không nói, anh trai à, anh nói như vậy, nhất định sẽ bị nữ chính trọng sinh coi là người anh trai xấu, sao đó trở thành pháo hôi.

“Đúng rồi, Nặc Nặc, anh nghe ba mẹ nói em đã bắt đầu đi làm rồi à? Hay là tới công ty của nhà mình đi? Anh trai chỉ dẫn cho em.” Tần Thư Hàn là anh trai sinh đôi sinh ra trước vài giây của nữ chính, cũng vừa mới tốt nghiệp, đến công ty nhà mình làm việc, đúng thật là cuộc sống của một phú nhị đại.

Chu Nặc suy nghĩ, “Em vừa mới nhậm chức, phỏng chừng từ chức sẽ không ổn, nhưng mà anh cả là một trong số ông chủ của công ty kia, em ở chỗ của anh ấy làm việc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Tần Thư Hàn chớp mắt, liên tục gật đầu, “Đương nhiên là không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.”

Không dám nói công ty của anh cả có vấn đề.

Hai người trở về Tần gia một chuyến, sau khi ăn cơm chiều xong thì Chu Nặc rời đi, hai ba con Tần gia đều rất luyến tiếc, nhưng lại không thể cưỡng ép cô ở lại Tần gia.

Chu Nặc đi rồi, Hà Linh Lị do dự nửa ngày vẫn không dám nói chân tướng cho Tần Chí Hào, dù sao thì vô luận có nói hay không, bọn họ dám nhận lại con gái ruột cũng chính là công khai đối địch với Đỗ gia, Tần gia hiện tại còn chưa có đủ thực lực để đối đầu với Đỗ gia.

Cũng may, tình cảm của Tần Chí Hào với con gái ruột cũng thực bình thường, chỉ dặn dò Hà Linh Lị thường xuyên chiếu cố, kêu bà ta mua cho Chu Nặc một cái xe rồi lại vội đi công tác, điên đảo với tình nhân mới của ông ta. Nhiều năm như vậy rồi, Tần Chí Hào vẫn không sửa lại bản tính phong lưu.

Nhưng Hà Linh Lị nhận được số tiền kia, không hề đề cập tới việc mua xe cho Chu Nặc, số tiền đó cứ thế trở thành tiền riêng của bà ta.

...

Chu Nặc cũng không biết sự xấu xa giữa hai vợ chồng nhà kia, rượu của cô sắp ủ xong rồi, đang tính toán xem về sau có muốn mở rộng quy mô hay không. Kỳ thật cô cũng không muốn định cư ở chỗ này, đặc biệt là sau khi biết Lương Gia Ý trọng sinh. Nam nữ chính nhà người ta đều được ông trời bảo hộ, nhỡ cô ở lại nơi này thành pháo hôi, vậy sản nghiệp vấn vả phấn đấu không phải cũng mất hết sao?

Vân Xuân Hàn vẫn còn đang lên men, mùa thu lại dần dần đến, trên thị trường đã có cua lớn, Chu Nặc mua một ít về ăn, thuận tiện làm cua ngâm rượu cho đỡ thèm.

Khi trước, Chu Nặc chỉ cần làm cua ngâm rượu thì đám bạn bè sẽ tranh nhau ăn, nhưng hiện tại cô làm hơn hai mươi con, đến lúc có thể ăn lại chỉ có một mình, không người tranh đoạt. Chỉ là khi Tần Thư Hàn tới nơi này thăm cô, nhìn thấy cua ngâm rượu trong tủ lạnh, nếm một con thì khen không dứt miệng. Chu Nặc suy nghĩ, liền chia ra một ít cho anh mang về Tần gia.

Lúc này, Tần Chí Hào cũng gọi điện tới khen cua ngâm rượu cô làm rất ngon, “Ba kêu anh hai của con mang đi cho anh cả của con ăn, thằng bé cũng nói rất ngon đấy.”

Tần Kiền? Phản ứng đầu tiên của Chu Nặc là người gãy xương có thể ăn thứ đồ này sao? Nhưng vừa nghĩ đã hiểu ra, “Baba, con lại làm một ít cho mọi người ăn nhé.”

“Con đi làm đã vất vả như vậy rồi, không cần làm đâu, quá phiền toái.” Tần Chí Hào tuy nói như vậy, nhưng kỳ thật đang rất cố gắng nuốt nước miếng vào trong.

Chu Nặc đương nhiên nghe ra ý khác trong lời nói của ông ta, trực tiếp bảo ngày mai sẽ đi mua ít cua về.

Tần Chí Hào nói không cần, đến ngày hôm sau, Chu Nặc liền hiểu vì sao ông ta lại nói như vậy.

Tần Thư Hàn xách theo hai mẻ cua tới, hưng phấn nói: “Nặc Nặc, baba bảo anh mang cua đến cho em.”

Không chỉ như thế, hôm qua Tần Chí Hào còn gửi cho Chu Nặc ít phí chế biến, giá trị vượt qua mấy con cua này rất nhiều lần, Chu Nặc cũng nhận số tiền này, không thẹn với lương tâm.

“Nặc Nặc, tay nghề của em thật tốt, luyện như thế nào vậy?”

Anh hỏi vô tư, Chu Nặc đáp tùy ý, “Học theo sách, tùy tiện làm một lần đã thành công.”

“Thật sao?”

Chu Nặc gật đầu, “Đương nhiên là thật rồi.”

Khả năng nấu nướng của cô thật sự là học từ trong sách ra, tay nghề nấu nướng của ba mẹ không tốt lắm, cô lại rất kén ăn, cho nên học trong sách thì ít nhất còn có thể tự túc. Huống chi cô còn có ít thiên phú nấu ăn, mặc dù là làm lần đầu tiên thì cũng có thể làm giống đến chín phần, gia vị, lượng nước cùng mức lửa, cô đều nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Chúng ta có lộc ăn rồi!” Tần Thư Hào khá giống với Tần Chí Hào, cũng là một công tử bột, có thể đứng ở nơi này kiên nhẫn xem Chu Nặc làm cua ngâm rượu đã là rất hiếm thấy rồi. Khi anh đứng trong bếp giúp đỡ thì ngửi được mùi rượu, sự thèm thuồng trong bụng lại dâng lên, vội vàng hỏi mùi rượu này là từ đâu ra.

Chu Nặc bất đắc dĩ nói với anh: “Em tiện tay ủ một chút rượu, còn chưa ủ xong, chờ đến khi được rồi thì cho anh uống, được không?”

Tần Thư Hàn cười hì hì nói được: “Nặc Nặc, có phải anh quá không khách khí rồi không?”

“Không có gì, đều là việc nhỏ thôi, huống hồ, không phải anh là anh trai của em à?”

“Cũng đúng nhỉ, nếu hai chúng ta lớn lên cùng nhau thì tốt rồi.” Tần Thư Hàn không phải là không có tiếc nuối. Anh ở Tần gia, từ nhỏ đã là một người cô đơn, anh cả coi anh như người vô hình, Tần Chí Hào ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Hà Linh Lị chỉ lo nhìn chằm chằm Tần Chí Hào, không cho ông ta có con riêng. Tuy Lương Gia Ý có quan hệ tốt với anh, nhưng chung quy cũng không phải em gái ruột, hiện tại đã có người em gái xinh đẹp đáng yêu lại còn nấu ăn ngon, anh phải bù đắp những hồi ức khổ sở của thời thơ ấu.

Chu Nặc thầm nói trong lòng, anh vẫn nên đừng ôm hy vọng quá lớn, bằng không đến lúc đó sẽ thất vọng càng nhiều.

“Dù sao thì hiện tại làm quen cũng chưa muộn, anh, hay là trưa nay anh ở lại ăn cơm với em đi.”

Tần Thư Hàn lập tức vui mừng, hưng phấn gật đầu: “Được, có muốn anh đi mua đồ ăn không?”

Chu Nặc chỉ vào tủ lạnh: “Hôm qua lúc tan làm em đã mua ít đồ ăn, anh xem thích ăn cái gì, nếu muốn ăn cái khác thì có thể đi mua tiếp, gần đây có chợ và siêu thị.”

“Được!” Tần Thư Hàn chạy nhanh đến trước tủ lạnh, đánh giá cái tủ lạnh đầy ắp đồ, lập tức hối hận vì hôm nay tới lại mang cái túi quá rẻ tiền đến cho Chu Nặc, hẳn là nên mua đồ tốt hơn.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Tần Thư Hàn đã gọi điện cho một người bạn, bảo người nọ gửi phương thức liên lạc của một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp cho mình, anh muốn mua một ít túi xách mới tới đây, như vậy mới không làm em gái thất vọng vì vào bếp nấu ăn thương tổn đến làn da!

Đồng thời, Tần Thư Hàn còn đang một bài lên vòng bạn bè, “Em gái tôi đang nấu cơm cho tôi ăn!”

Phía dưới đồng loạt hỏi là em gái tình nhân nào, hết thảy đều bị Tần Thư Hàn mắng một lần, sau đó anh nghiêm túc giải thích cho từng người một, đó là em gái sinh đôi của anh.

Hai người ăn cơm cũng không cần nhiều đồ ăn, Chu Nặc làm tôm hấp dầu, thịt bò hầm cà chua, gà xào ớt, ngó sen chua, còn có một phần canh xương sườn.

“Nặc Nặc, em tạm đứng sang một bên đi, để anh chụp mấy tấm cho bọn họ ghen tỵ!” Tần Thư Hàn vô cùng khoa trương, rất có khí thế tranh đấu.

Kỹ thuật chụp ảnh của Tần Thư Hàn không tồi, là một người mê nhϊếp ảnh, đồ ăn vốn đã đầy đủ hương vị, qua ống kính của anh lại càng trở nên mê người, dường như còn có ngửi được mùi hương nóng hổi thông qua màn hình. Đám bạn tốt bắt đầu kêu rên trong phần bình luận, bọn họ không dám mơ tới việc có một em gái tri kỷ lại có tài như vậy, chỉ cần bình thường không đối chọi gay gắt với bọn họ là tốt rồi!

Một người bạn tốt của Tần Thư Hàn, cũng là kẻ ham ăn, liếʍ môi gửi tin nhắn cho anh: “Người anh em, cậu có nguyện ý làm anh vợ của tôi không?”

Hả? Tần Thư Hàn cẩn thận suy nghĩ về lai lịch của người này, vô cùng kiên định gửi một cái voice chat, “Cút.”

Đồng thời cũng không quên block người nọ!

“Nặc Nặc, anh nói em nghe, về sau gặp được mấy người bạn kia của anh, em không cần quan tâm bọn họ nói cái gì, bọn họ chính là ghen ghét với tay nghề của em, đám kia chính là mấy kẻ ăn chơi đàn đúm, chỉ muốn cưới một người ngoan ngoãn nghe lời thôi, về sau anh trai tìm cho em một người tốt!” Tần Thư Hàn vừa ăn vừa nói.

Chu Nặc bật cười, nhưng vẫn đồng ý.

Có rất nhiều người bình luận vào vòng bạn bè của Tần Thư Hàn, nhưng cũng có người nhìn ảnh nhưng không nói gì, dù sao thì Tần nhị thiếu cũng có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu, nhưng anh không hề biết, có một người đang nhàn rỗi dưỡng bệnh đã xem rất rõ hai bài đăng này của anh.

(Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu)

Bác Phương vừa mới bưng cháo dinh dưỡng của Tần Kiền đến, một bàn cơm thanh đạm cho bệnh nhân coi như đầy đủ dinh dưỡng, nhưng ông vừa nhìn thấy hình ảnh tôm hấp dầu trong điện thoại của Tần Kiền thì kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đại thiếu, trong lúc dưỡng bệnh không thể ăn đồ dầu mỡ, nhưng nếu cậu muốn ăn, tôi sẽ đi làm ngay.”

Tần Kiền phục hồi tinh thần, xua tay nói: “Bác Phương, không phải cháu muốn ăn, cháu...”

Anh không nói hết, bác Phương tò mò không thôi, nhưng thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chờ Tần Kiền cầm đũa lên ăn cơm thì mới lặng lẽ rời đi.

Tần Kiền gãy xương rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuống giường đi lại. Hơn một tháng này, Tần Kiền trừ việc không thể kịp thời tiếp nhận vị trí của ông ngoại thì không hề trì hoãn những việc khác, bao gồm việc điều tra nguyên nhân vụ tai nạn giao thông kia, cùng với sự khác thường của Chu Nặc.

Kiếp trước, số lần anh và Chu Nặc tiếp xúc ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng lại vô cùng hiểu tính cách của người nọ. Một người làm anh thấy vô cùng chán ghét, một người lại có thể thần kỳ giúp anh bớt đau đầu, làm anh sinh ra cảm giác sung sướиɠ từ trong đáy lòng, làm anh không tự giác được mà đi chú ý đến mọi thứ về cô. Một bữa cơm cùng với cua ngâm rượu tỏa hương bốn phía kia đều xuất phát từ tay cô, chỉ là thật đáng tiếc, hiện tại bọn họ khó có dịp được tiếp xúc.

Nhưng mà, nếu vạch trần mọi việc của kiếp trước, có khả năng sẽ có chuyển biến.

Động tác ăn cơm của anh vẫn không nhanh không chậm.

***

Buổi chiều, Tần Thư Hàn mang cua ngâm rượu Chu Nặc vừa làm xong trở về Tần gia, cũng nơm nớp lo sợ mà đưa một phần cho Tần Kiền, “Anh cả, cua ngâm rượu này là Nặc Nặc làm, mọi người đều có phần, đây là phần của anh.”

Tần Kiền giật giật khóe miệng, trong mắt Tần Thư Hàn, biểu tình này có thể nói là sung sướиɠ.

“Thay anh cảm ơn Nặc Nặc.”

Lời cảm tạ của anh còn có tính thực chất, đến chạng vạng, Chu Nặc nhận được tin nhắn chuyển khoản, ghi chú là: “Nặc Nặc, đây là quà tạ lễ anh cả tặng em.”