Chương 13

Cua ngâm rượu Chu Nặc làm nhận được sự khen ngợi lớn, cô cũng không thể bên nặng bên nhẹ, liền làm một ít rồi mang đến Đỗ gia, duy trì sự hài hòa ngoài mặt.

Tưởng Yên Nhiên rất kinh ngạc, “Nặc Nặc, con học được cái này từ khi nào? Người như chúng ta không cần phải tự mình động tay, làm hỏng làn da kia thì phải chữa như thế nào đây?”

“Không sao đâu dì, con cũng không thường xuyên làm, chỉ là nghe nói ông nội khỏe lại sắp xuất viện, không có gì tặng được nên mới mang đồ tự làm đến, mong là mọi người thích.” Thuận tiện tới tìm hiểu tình báo.

“Ngửi rất thơm, ông nội con nhất định sẽ thích. Ôi, ông ấy cũng thích người cháu dâu như con hơn, mau nói cho dì nghe, gần đây có hay liên lạc với Hạo Vũ không? Dì nghe nói bọn nó lại cãi nhau rồi, dì không thích cô gái kia, không hiểu chuyện bằng con.” Lời nói khích lệ của Tưởng Yên Nhiên không phải vô ích, thuận miệng nói một câu đã đào một cái hố rất to cho Chu Nặc.

Chu Nặc cảm thấy bản thân tiếp tục nói không thích Đỗ Hạo Vũ cũng không có tác dụng, người ta đã quyết tâm muốn tách hai người kia ra rồi, còn muốn cô trở thành đá kê chân.

“Dì, dì đừng nói như vậy, con cảm thấy dì vẫn nên tiếp xúc với Lương tiểu thư nhiều một chút, hẳn là dì có hiểu lầm với cô ấy thôi, cô ấy cũng khá tốt.”

Đỗ Hạo Vũ vừa đi vào phòng khách đã nghe thấy câu này, lập tức hớn hở mà khoa tay múa chân, làm tư thế cảm ơn Chu Nặc, sau đó ngồi xuống cạnh Tưởng Yên Nhiên, nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện không vui gì thế, hôm nay đón ông nội xuất viện mà, cười một cái đi.”

Tưởng Yên Nhiên hừ một tiếng, không muốn nhiều lời với anh, dẫn theo Chu Nặc đi đón Đỗ Chấn Quốc xuất viện. Lúc trước khi Đỗ Chấn Quốc nằm viện, cả nhà đều cho rằng lần này sẽ không qua khỏi, hiện tại có thể hồi phục xuất viện là một chuyện tốt đáng để vui mừng. Tưởng Yên Nhiên tình nguyện nghe theo ông tiếp tục lăn lộn báo thù cho em chồng, cũng không muốn ông chết, đến lúc đó Đỗ gia sẽ mất đi rất nhiều thứ!

...

Bọn họ tới bệnh viện, Đỗ Chấn Quốc lại không ở trong phòng bệnh, hỏi hộ sĩ thì mới biết ông ta đến phòng bên cạnh nói chuyện với Thạch lão tiên sinh. Mấy người nhìn nhau, không ai dám đi quấy rầy.

Thạch Thành An là ông ngoại của Tần Kiền, ông rất ít khi nói chuyện với Tần Chí Hào, đối với người của Đỗ gia cũng chỉ coi như có quen biết, thêm việc năm đó Đỗ Thanh Nguyệt gả cho Tần Chí Hào, hai bên càng không có sự lui tới nào. Đỗ Chấn Quốc ở bệnh viện mấy tháng cũng không nói câu nào với Thạch Thành An, không có đạo lý vừa xuất viện lại có chuyện để nói.

“Hay là, Nặc Nặc, con đi xem thử đi?” Đỗ Trọng lo lắng ba mình gặp chuyện ngoài ý muốn ở trong phòng bệnh của Thạch lão tiên sinh, trong số bọn họ, người có thể nói chuyện với Thạch lão tiên sinh cũng chỉ có Chu Nặc, huống chi không phải lúc trước Chu Nặc đã cứu Tần Kiền sao?

Chu Nặc còn chưa nói gì, Đỗ Hạo Vũ đã xung phong nhận việc: “Nặc Nặc, anh đi với em nhé?”

Mấy người bọn họ đều sợ trưởng bối, thân phận của Chu Nặc đặc thù, đối diện với Thạch lão tiên sinh sẽ càng không tự tin. Vừa rồi Chu Nặc còn giúp anh nói chuyện, anh nên có qua có lại mới đúng.

Sau khi hai người rời đi, Tưởng Yên Nhiên do dự hỏi: “Sao Hạo Vũ lại thân thiết với Chu Nặc như vậy? Rốt cuộc là thằng bé thích ai?”

Đỗ Trọng cũng nhíu mày, đừng để đến lúc bọn họ vừa mới hao hết tâm tư tách Đỗ Hạo Vũ cùng Lương Gia Ý ra thì lại có Chu Nặc nhào đến, thân phận của Chu Nặc cũng chỉ đẹp bên ngoài thôi.

“Cứ xem đã, Hạo Vũ hẳn là không dứt tình nhanh như vậy đâu.”

Mấy phòng bệnh VIP có cấu tạo giống nhau, phòng bệnh của Thạch Thành An rất quạnh quẽ. Thời trẻ, ông dùng hai bàn tay trắng lập nghiệp, chỉ có một đứa con gái ruột, hiện tại có thể nói là rất cô đơn, cũng chỉ có một đứa cháu ngoại tính là thân thiết. Lần này ông bị bệnh, bên ngoài đều suy đoán liệu ông có giao toàn bộ sản nghiệp cho người kế thừa duy nhất không, nhưng Tần Kiền lại gãy xương ngoài ý muốn, tuy rằng còn chưa công bố ra ngoài, nhưng mấy lời đồn đại kia cũng khó tránh khỏi việc khiến cổ phiếu của công ty dao động.

Đỗ Chấn Quốc muốn đi thăm hỏi Thạch Thành An trước khi xuất viện, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ nằm trên giường bệnh không gặp, ai ngờ Thạch Thành An lại mặc tây trang chỉnh tệ, tinh thần khá tốt, còn chấp nhận gặp mình.

Khi Đỗ Hạo Vũ cùng Chu Nặc tìm tới cửa, Đỗ Chân Quốc cũng đang muốn tạm biệt rời đi.

Thạch Thành An nhìn Chu Nặc, nhớ rằng tiểu cô nương này lúc trước đã cứu Tần Kiền, thần sắc cũng hòa hoãn lại không ít, mời cô tiến vào nói chuyện, “Sau buổi gặp mặt ở bệnh viện kia thì không gặp được con nữa, không ngờ rằng con lại trùng hợp là em gái của Tần Kiền, ngày sau chúng ta cũng coi như thân thích, con gọi ông là ông ngoại như Tần Kiền là được.”

Lời này của ông vừa nói ra, Đỗ Chấn Quốc vô cùng kinh ngạc. Con gái bảo bối của Thạch Thành An là vợ đầu tiên của Tần Chí Hào, năm đó Đỗ Thanh Nguyệt vì khó sinh mà qua đời, ông ta vẫn luôn hoài nghi việc này là do Thạch gia nhúng tay, nhưng Thạch Thành An vậy mà lại hôn hòa với Chu Nặc như thế?

Chu Nặc cũng không biết về ân oán giữa hai người già, rất nghe lời mà gọi một tiếng ông ngoại Thạch.

“Nặc Nặc, Hạo Vũ, chúng ta trở về thôi, miễn cho quấy rầy đến Thạch lão tiên sinh nghỉ ngơi.”

“Vâng, ông nội, ông cẩn thận một chút.” Đỗ Hạo Vũ hiểu rất rõ khúc mắc của ông mình, vô cùng ân cần mà đỡ ông nội rời khỏi phòng bệnh của Thạch Thành An. Mà Chu Nặc nói lời tạm biệt với Thạch Thành An xong thì mới theo bọn họ rời đi.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Thạch Thành An hừ một tiếng không nặng không nhẹ. Chỉ có con gái của Đỗ Chấn Quốc chết thôi chắc? Hòn ngọc quý trong tay ông mỗi ngày đều ở Tần gia chịu ủy khuất thì sao? Năm đó là Đỗ Thanh Nguyệt không biết xấu hổ mà câu dẫn Tần Chí Hào, con gái ông không thèm để ý đến chuyện này, nhưng lại gặp tai nạn bay khi đi công tác mà mất đi. Nếu không phải vội vàng trở về để ly hôn với Tần Chí Hào thì cũng sẽ không đi máy bay trở về như vậy. Sau này Đỗ Thanh Nguyệt mang thai nhưng lại vì tiểu tam mà khó sinh, hoàn toàn là xứng đáng!

“Tần Kiền còn ở Tần gia à?”

“Đúng vậy, Tần tiên sinh đang tĩnh dưỡng, dần dần chuyển biến tốt hơn rồi.”

Thạch Thành An chậm rãi giãn lông mày căng chặt: Vậy là tốt rồi, bảo thằng bé an tâm dưỡng bệnh, chuyện nó nói, tôi sẽ tự lên kế hoạch.”

***

Có lẽ là do gặp Thạch Thành An nên tâm tình không được tốt, Đỗ Chấn Quốc vừa trở lại Đỗ gia đã trầm mặt hỏi tình huống của Đỗ Hạo Vũ và Lương Gia Ý, người vẫn luôn ôn hòa với cháu trai, hôm nay lại trịnh trọng nói: “Mau chóng chia tay cô ta đi, nhà chúng ta tuyệt đối không cho Lương Gia Ý bước vào cửa.”

“Vì cái gì chứ? Ông nội, không phải lúc trước ông còn nói cho con yêu đương tự do sao? Huống chi con và Nhất Nhất đã rất nỗ lực.” Đỗ Hạo Vũ không hài lòng với người nhà ngang ngược bá đạo.

Đỗ Chấn Quốc vô cùng không vui, “Lương Gia Ý dạy con tranh luận với trưởng bối như thế đấy à?”

Đỗ Hạo Vũ muốn điên mất, “Ông nội, ông nói có lý chút được không?”

“Ở Đỗ gia, ông chính là đạo lý!” Đỗ Chấn Quốc tức giận nói xong câu đó thì xoay người đi lên tầng nghỉ ngơi, mà khi ông ta nói chuyện, Tưởng Yên Nhiên cùng Đỗ Trọng không dám lên tiếng.

Chu Nặc xấu hổ không thôi, đồng thời rất tò mò Lương Gia Ý trọng sinh sẽ hành động như thế nào, cô ấy có biết quan hệ thù địch giữa Đỗ gia và Tần gia không?

...

Sau khi rời khỏi Đỗ gia, Chu Nặc theo thường lệ đi chợ mua ít thức ăn, làm một bữa cơm tối để khao chính mình. Tính toán một chút, hôm nay là có thể lấy Vân Xuân Hàn của cô ra uống rời. Cho dù cô mua không ít đồ ăn, nhưng về đến nhà chỉ có một mình ăn cơm, cảm giác cô độc đã lâu không có lại dâng lên, cũng may hôm nay có Vân Xuân Hàn ở cùng với cô.

Khi mùi hương quen thuộc lại xa lạ lượn lờ bên chóp mũi, Chu Nặc có cảm giác như gặp được bạn cũ.

***

Ngày hôm sau, cô tâm tình vui sướиɠ mà đi làm, giám đốc bộ phận lại gọi cô tới văn phòng, khách khí nói một chuyện. “Tần tổng muốn cô làm trợ lý cho anh ấy, phụ trách báo cáo cho anh ấy về tình hình của công ty, Giả tổng bảo tôi đến hỏi cô xem cô có nguyện ý hay không.”

Chu Nặc cho rằng chính mình nghe lầm, hỏi lại: “Tần tổng nào?”

“Tần Kiền, Tần tổng đó, gần đây anh ấy có việc bận nên không tới công ty, cần cô đúng giờ báo cáo công việc cho anh ấy, anh ấy không thích bị quá nhiều người đến tìm.” Giám đốc nhấn mạnh về tiền lương cùng đãi ngộ, còn có tiện ích khi được tiếp xúc với cấp cao.

Chu Nặc không đồng ý ngay, mà trở về suy xét một chút, tuy rằng trong mắt người khác thì hơi không được thông minh.

Chu Nặc không hiểu vì sao Tần Kiền lại đột nhiên muốn cô làm trợ lý. Nhưng chuyện này có trăm cái lợi lại không có hại, giao hảo được với Tần Kiền, tốt xấu gì cũng có chỗ dựa, ngày sau Lương Gia Ý nhảy ra vạch trần thân phận của hai người thì cô ở Tần gia cũng không đến mức tứ cố vô thân.

(Tứ cố vô thân: đơn độc, không có ai là người thân thích)

Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Chu Nặc vẫn gọi điện thoại cho Tần Kiền, cẩn thận đặt câu hỏi: “Anh cả, là anh muốn em làm trợ lý cho anh sao?”

Tần Kiền ở đầu dây bên kia “Ừm” một tiếng, lười biếng tùy ý, khi nói chuyện có giọng mũi nhàn nhạt, nghe là biết vừa tỉnh ngủ, “Em ở bộ phận tài vụ còn phải chú ý lai lịch, làm trợ lý cho anh sẽ nhẹ nhàng hơn chút, nhưng lương thưởng so với khi ở bộ phận tài vụ lại cao hơn, chờ thêm một thời gian nữa, nếu em muốn tới vị trị khác thì anh lại an bài cho em.”

Việc Chu Nặc học kinh tế tài chính là do Tần gia an bài, cô lựa chọn đi làm là muốn thoát khỏi Đỗ gia, nhưng chọn một công việc có tiền đồ thì cũng không tồi.

“Được, em đi trả lời giám đốc, cảm ơn anh cả.”

Tần Kiền dừng một chút, không nói gì mà cúp điện thoại.

Chu Nặc chỉ cho rằng anh lại đi ngủ, sau khi tổ chức lại ngôn ngữ thì đi tìm giám đốc bộ phận trả lời, giám đốc cũng đã sớm có chuẩn bị, cười nói: “Ngày mai có người mới tới đây, cô bàn giao việc cho cô ấy là có thể đến văn phòng tổng tài báo cáo, Tiểu Chu, ngày sau nhớ thường xuyên tới bộ phận tài vụ, mọi người còn có thể làm bạn.”

“Được, cảm ơn giám đốc.”

Tin tức Chu Nặc được thăng chức lan truyền nhanh chóng, chị Lưu dẫn dắt cô khi vừa vào công ty cười tủm tỉm tới hỏi: “Nặc Nặc, em thật lợi hại, mới đến công ty hơn một tháng đã được tới văn phòng tổng tài rồi.”

“Cũng chỉ là trùng hợp thôi, cảm ơn chị Lưu đã chiếu cố cho em lâu như vậy.” Chu Nặc biết rằng nói ngọt một chút tuyệt đối không có chỗ xấu, đắc tội người như chị Lưu thì không biết sẽ bị hãm hại sau lưng như thế nào đâu, cô đã làm việc chăm chỉ trong thời gian dài, không thể thất bại trong gang tấc như vậy được.

...

Sau khi Chu Nặc nhậm chức phó tổng trợ lý, có một nhân viên lâu năm chỉ dẫn cho cô, rất tận tâm tận lực dạy dỗ, mà cô cũng học rất nghiêm túc. Sau khi bắt đầu, cô chính thức liên lạc với Tần Kiền, ngoại trừ khi báo cáo công việc cho anh thì thời gian còn lại đều không có tiếp xúc, dù sao thì hiện tại đối phương còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.

Chờ cô bận rộn xong, nhìn thấy tin nhắn Tưởng Yên Nhiên gửi tới, trong lòng sinh ra cảm giác xa lạ vô cùng.

“Nặc Nặc, Hạo Vũ gần đây có chút không thích hợp, con đến chỗ nó ở xem thử một chút đi?”

Chu Nặc lướt lịch sử trò chuyện với Tần Thư Hàn, anh từng đề cập đến việc Đỗ Hạo Vũ cùng Lương Gia Ý cãi nhau, anh còn đi an ủi Lương Gia Ý. Nam nữ chính cãi nhau là cơ hội tốt để nữ phụ xen vào, Chu Nặc cảm thấy Tưởng Yên Nhiên thật là hiểu rõ kịch bản cẩu huyết kinh điển, cô trả lời một câu, “Được ạ, dì yên tâm, con sẽ xem thử.”

Dù sao thì nhắn tin hỏi thăm một câu cũng không mất sức gì.

Ai mà biết Đỗ Hạo Vũ lại gửi tin nhắn cho cô: “Nặc Nặc, có thời gian không? Ra ngoài ăn một bữa cơm với anh đi.”

Chu Nặc mơ hồ cảm thấy mệnh nữ phụ có chút khổ.