Chương 14

Tư duy thẳng nam của Đỗ Hạo Vũ rất đơn giản, anh không có nhiều bạn bè thân thiết là con gái, mà mâu thuẫn với bạn gái, đi hỏi người khác thì cũng không quá thích hợp, vậy Chu Nặc chính là người được chọn thích hợp nhất. Dù sao thì, anh cũng tin tưởng lời Chu Nặc nói rằng không có ý gì với anh, lại còn là nữ hài tử cùng tuổi, tìm cô hỏi nguyên nhất rất thích hợp.

Chu Nặc cự tuyệt cũng không được, không cự tuyệt cũng không xong, cuối cùng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà căng da đầu đồng ý. Địa điểm bọn họ gặp mặt là một nhà hàng tây khá đắt đỏ, tới nơi đây dùng cơm chủ yếu là mấy cặp đôi hẹn hò, hoặc là đàm phán công việc, chính là một nhà hàng rất xa hoa.

Khi xuống xe và nhìn quy mô của nhà hàng này, cô rất muốn lắc thử xem trong đầu Đỗ Hạo Vũ có nước không, ai ngờ khi đi vào thì Đỗ Hạo Vũ đã chờ sẵn rồi.

“Nặc Nặc, tới đây, anh nghe nói nhà hàng này không tồi, em trở về lâu như vậy rồi, có muốn ăn bít tết không?”

“Em ở nước ngoài rất nhớ đồ ăn Trung Quốc, trở về vẫn chưa ăn bít tết.” Mặc dù không thích thì cũng không thể nói thẳng ra được.

Đỗ Hạo Vũ cười hì hì: “Anh vốn định đưa Nhất Nhất tới đây ăn, nhưng sợ khẩu vị bất đồng nên đưa em tới trước xem sao.”

Chu Nặc nhướng mày, cũng không tức giận: “Đây còn không phải là tác dụng của em gái sao? Anh, anh gọi em tới là có chuyện muốn nói đúng không?”

Cô một câu lại một câu gọi anh, biểu tình nhẹ nhàng tùy ý, cũng không coi anh là người ngoài, Đỗ Hạo Vũ rất thích như vậy, không hề che giấu, mặt mày ủ ê hỏi: “Nữ hài tử các em rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Gần đây anh cãi nhau với Nhất Nhất.”

Đỗ Hạo Vũ cũng không cảm thấy khó khăn mà nói hết cho Chu Nặc nghe về những chuyện đã xảy ra. Thì ra là Tưởng Yên Nhiên đi tìm Lương Gia Ý nói chuyện, nói là không đồng ý với hôn sự của hai người, còn ném cho Lương Gia Ý một tờ chi phiếu, bảo cô rời đi. Lương Gia Ý ném chi phiếu này cho Đỗ Hạo Vũ, Đỗ Hạo Vũ vừa tức giận vừa buồn cười với cách làm của mẹ mình, chẳn lẽ đứa con trai này chỉ đáng giá 100 vạn thôi sao?

Anh đảm bảo với Lương Gia Ý rằng hai người nhất định sẽ đi đến cuối, nhưng Lương Gia Ý vẫn luôn rầu rĩ không vui. Hai người đang ở giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, Đỗ Hạo Vũ ôn nhu săn sóc cô, cơ bản là nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng khi ngồi nói chuyện phiếm với đám bạn, ngôn ngữ khó tránh khỏi ngạo mạn, cố ý phô trương địa vị của mình.

Nhưng không may, mấy điều này vừa vặn bị Lương Gia Ý nghe thấy, đầu tiên là khắc khẩu, gần đây Lương Gia Ý còn không muốn gặp anh, đề cập đến chuyện chia tay.

Đỗ Hạo Vũ cau mày nói: “Anh chỉ là sĩ diện nên thuận miệng nói thôi, cũng không phải thật sự coi thường cô ấy.”

Chu Nặc suy nghĩ về thái độ kia của anh. Thân phận của Đỗ Hạo Vũ và Lương Gia Ý khác nhau một trời một vực, từ yêu đường đến kết hôn đã phân hợp nhiều lần, đa số là do tính cách cùng gia thế tạo thành. Đỗ Hạo Vũ ngoài miệng nói như vậy, thái độ đối với Lương Gia Ý cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi đám bạn phú nhị đại kia, dù sao thì hai người còn chưa có tình cảm sâu đậm đến thế. Nhưng nói lại, hiện tại độ sâu đậm trong tình cảm của hai người hoàn toàn chênh lệch nhau, cũng không biết Lương Gia Ý định làm như thế nào, chẳng lẽ phải từ từ nuôi lớn chồng tương lai sao?

Huống hồ, trong nguyên tác, lúc này hai người đã chia tay, nữ chính tha hương, nam chính bị thương nặng, ba mẹ rời đi, một mình anh gánh trọng trách trong công ty, sau mấy năm liền biến thành người trầm mặc ít nói, một bá đạo tổng tài đúng nghĩa.

Chu Nặc có vài phần tự tin với trí nhớ của mình, có lẽ ngày sau còn có thể nhớ thêm nhiều cốt truyện hơn. Chỉ là, đôi vợ chồng Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng sẽ chết sao? Cô không biết sự cố nào khiến họ qua đời, cũng căn bản không có biện pháp nhắc nhở. Loại cảm giác biết rõ người khác sẽ chết nhưng không ngăn cản được này thật không dễ chịu, Chu Nặc không nghĩ lại nữa, tạm thời để sang một bên.

“Anh, em cảm thấy Lương tiểu thư rất mẫn cảm, huống chi giữa hai người thật sự có chênh lệch, anh nói những lời đó, cô ấy nghe được tất nhiên sẽ tức giận.”

Đỗ Hạo Vũ ủ rũ cụp đuôi: “Nhưng cô ấy căn bản không để ý tới anh.”

Chu Nặc nhún vai: “Cái này em không có biện pháp, anh phải hạ thấp tư thế mà dỗ cô ấy thôi, em không biết nói lời âu yếm đâu.”

Cô còn chả có đối tượng nào để thực hành.

“Vậy được rồi, ngày mai anh lại đi tìm cô ấy.” Đỗ Hạo Vũ rất thích Lương Gia Ý, anh chưa bao giờ có tình có nghĩa như vậy đối với một nữ hài tử.

Món ăn được dọn lên thì Chu Nặc cũng dừng lại, thật sự không muốn nhúng tay vào đời sống tình cảm của hai người họ. Chờ bít tết được bưng lên, cô hết sức chuyên chú ăn, Đỗ Hạo Vũ bỗng nhiên nhớ tới một việc, khen cua ngâm rượu cô làm rất ngon.

“Không ngờ em còn có bản lĩnh này, ba mẹ anh cùng ông nội đều nói cua ngâm rượu của em làm rất ngon.”

“Đương nhiên rồi, cho nên đĩa bít tết này em ăn cũng không ngại.”

Đỗ Hạo Vũ lập tức cười rộ lên, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Nếu tính cách của Nhất Nhất cũng giống em thì tốt rồi.”

Chu Nặc thiếu chút nữa bị nghẹn, “Anh, anh đừng có kéo thêm thù hận cho em được không?”

“Là anh vô tâm, là anh vô tâm.”

Hai người ngồi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng người ở một bàn khác lại âm thầm nhìn chằm chằm động tác của bọn họ. Là một nữ hài mặc quần áo hoa lệ đến đây ăn cơm chúc mừng sinh nhật bạn trai đang âm thầm chụp hình bọn họ ở cùng nhau, Vương Manh Manh.

Vương Manh Manh tự xưng là bạn thân của Lương Gia Ý, vô cùng để bụng chuyện của cô. Lần này nghe nói Lương Gia Ý cùng Đỗ Hạo Vũ cái nhau một trận, vừa quay đầu lại thấy Đỗ Hạo Vũ cùng Chu Nặc nói nói cười cười, không khỏi bất bình thay bạn tốt. Nhưng lần trước vừa ra mặt đã bị kéo đến đồn cảnh sát, lần này dù như thế nào cũng không dám trực tiếp lộ mắt, mà vừa chụp được ảnh thì nhanh chóng gửi cho Lương Gia Ý xem.

Chu Nặc không hề biết, chuyện này không mưu mà hợp với cảnh tượng trong nguyên tác. Lương Gia Ý vừa nhìn thấy ảnh thì đột nhiên nhớ tới một màn ở kiếp trước, sau khi cô cãi nhau với Đỗ Hạo Vũ, cũng nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ và Chu Nặc thân mật dùng cơm, hơn nữa trên mặt Đỗ Hạo Vũ còn tươi cười không ngừng, căn bản không buồn rầu vì cãi nhau với cô. Cô không khỏi ảm đạm, chẳng lẽ vẫn phải đi trên con đường của kiếp trước thêm lần nữa sao?

Lương Gia Ý luyến tiếc Đỗ Hạo Vũ, đây là nam nhân cô yêu nhất suốt hai kiếp, cô có thể cùng với Đỗ Hạo Vũ đi trên con đường này một lần nữa, nhưng sẽ không cho phép người khác chiếm tiện nghi của cô, còn muốn giẫm đạp cô!

Lúc này đây, Lương Gia Ý nhận được ảnh chụp cũng không đi tìm Đỗ Hạo Vũ tranh cãi, mà đợi đến khi đối phương tới làm hòa hai ba lần thì cũng hòa giải với nhau.

Đỗ Hạo Vũ rất vui vẻ phát lì xì cho Chu Nặc, giống y như một anh trai chăm sóc cho em gái.

Chu Nặc bởi vậy mà càng thêm xác định được Lương Gia Ý không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhưng Đỗ Hạo Vũ vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, hai người muốn đạt tới kết cục của kiếp trước thì cần rất nhiều thời gian.

Nhưng cô không có tâm tư nhọc lòng chuyện của người khác, cô đang có hai phần tài liệu rất quan trọng cần Tần Kiền ký tên, đây chính là công việc của cô.

Cho nên trong thời gian làm việc, đồng nghiệp đều đang làm, Chu Nặc thì quang minh chính đại cầm tài liệu, lái xe đi làm việc riêng.

Địa chỉ Tần Kiền cho cô không phải là căn biệt thự kia của Tần gia, mà là một tiểu khu cách chỗ cô ở không xa, một căn hộ hơn hai trăm mét vuông đầy xa hoa, nhưng trong phòng khách trống trải lại không có hơi ấm, mở cửa cho cô là quản gia bác Phương, chờ sau khi cô tiến vào thì vẻ mặt xin lỗi nói: “Nặc Nặc tiểu thư, đại thiếu đang xử lý công việc trong thư phòng, cô đi vào rồi rẽ trái là được. Bây giờ tôi phải ra ngoài có việc, ước chừng một giờ sau mới có thể trở về, có thể làm phiền cô ở lại chỗ này được không, miễn cho đại thiếu cần làm gì lại không tiện.”

“Được.”

Bác Phương cười rất vui vẻ, nói xong thì lập tức cầm túi lên đi ra cửa. Chu Nặc nhìn thoáng quá, như thế nào cũng cảm thấy trong túi kia không có gì, rất giống người già đi ra ngoài mua đồ ăn.

Cô không nghĩ nhiều, mang tài liệu cần ký đến thư phòng. Cửa thư phòng rộng mở, có thể nhìn thấy Tần Kiền mặc quần áo ở nhà, ngồi trước cái bàn lớn gõ máy tính, biểu tình nghiêm túc đứng đắn.

Chu Nặc đúng cạnh cửa, gõ hai tiếng, “Tần tổng, em mang tài liệu cần anh ký đến.”

Lúc này Tần Kiền mới ngẩng đầu, lông mày đang nhíu chặt không tự giác mà thả lỏng, anh gật gật đầu, nhu hòa nói: “Vào đi.”

Anh tự nhận thái độ của mình đã rất nhu hòa, nhưng trong mắt Chu Nặc thì vẫn lạnh nhạt uy nghiêm như cũ. Trước khi gõ cửa, cô đã chuẩn bị xong tài liệu cần ký, đi đến bên cạnh bàn liền đặt xuống.

Tần Kiền duỗi tay nhận lấy, anh ở trong nhà dưỡng bệnh một tháng đã trắng hơn không ít, khớp xương rõ ràng cùng mu bàn tay xinh đẹp, khi lấy tài liệu còn có thể so sánh với tay của Chu Nặc, tuy chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng có thể thấy được sự đối lập của hai bên.

Tay Chu Nặc tinh tế xinh đẹp, móng tay hồng nhạt khỏe mạnh, vừa nhìn một cái liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt, khi cô đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hương, chứng đau đầu của Tần Kiền dần giảm bớt, anh thật sự không phân biệt được đau đầu là do tâm lý hay sinh lý.

“Ngồi đi.” Anh mặt không biến sắc mà tiếp nhận tài liệt, thuận tay chỉ vào sô pha trong thư phòng.

Chu Nặc ngồi trên sô pha, kỳ thật trong đáy lòng có chút bất an lo sợ. Thái độ của Tần Kiền thực sự như có ý vị sâu xa, cô vẫn luôn đề phòng không biết đối phương có làm ra sự tình nham hiểm gì không, nhưng hiện tại xem ra là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Tần Kiền xem qua tài liệu rồi nhanh chóng ký tên, sắp xếp lại rồi đưa cho Chu Nặc, đồng thời di chuyển xe lăn rời khỏi bàn làm việc.

“Hợp đồng cứ đặt ở đây đã, em muốn uống nước ngọt hay nước trái cây không, trong phòng bếp đều có, chỉ là cần em tự mình chuẩn bị.”

Chu Nặc lắc đầu: “Em không khát.”

Cô nói xong mới nhớ tới lời dặn của bác Phương, ngay sau đó hỏi một câu: “Anh cả, anh muốn uống cái gì không?”

“Phiền em rót cho anh cốc nước, hôm nay uống thuốc xong vẫn luôn khát nước.”

Chu Nặc đồng ý, dựa theo chỉ dẫn của anh mà đứng dậy đi vào phòng bếp, Tần Kiền còn ngồi tại chỗ, chỉ là vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nở nụ cười trong chốc lát, ngay sau đó liền điều khiển xe lăn ra ngoài.

Phòng bếp to rộng sạch sẽ, Chu Nặc nhìn một vòng vẫn không thấy vị trí để cốc, quay người ra phòng khách tìm, trên bàn quả nhiên có bộ ấm trà, còn có một đĩa trái cây rất lớn đã được cắt gọt xong, nhưng rất kỳ quái là lại đặt trong phòng khách, chẳng lẽ muốn đãi khách sao?

Cô rót hai cốc nước, Tần Kiền cũng đã theo quỹ đạo của cô mà vào phòng khách, tiếp nhận nước từ tay cô rồi nói cảm ơn. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không có gì để nói.

Tần Kiền lại một lần nữa đánh giá khuôn mặt cô khi yên lặng, trong lòng có cảm giác vừa thản nhiên vừa... Quái dị. Nhưng cụ thể là quái dị như thế nào thì anh cũng không nói được.

“Ở công ty đã quen chưa?”

“Khá tốt.”

“Thường trở về nhà không?”

“Cuối tuần sẽ về.”

“Ngày thường thích làm cái gì?”

“Đọc sách, tự mình nấu cơm.”

Trong lòng Chu Nặc bỗng nhiên có một suy nghĩ buồn cười xuất hiện, hai người bọn họ là đang phỏng vấn hay xem mắt đây? Nếu bác Phương còn không trở lại, cô bị Tần Kiền hỏi đến tận gốc gác cũng không phải không thể đâu!

Nhưng bác Phương còn đang chậm rì rì đi dạo siêu thị lại không cảm nhận được oán niệm của Chu Nặc, khi ra ngoài, ông không tiện mang theo cái xe kéo để mua đồ ăn, đang do dự xem nên mua xe kéo hay mua ít đồ ăn một chút. Nhưng trưa nay nhất định sẽ giữ Nặc Nặc tiểu thư ở lại ăn cơm, mua ít đồ thì không hay lắm.