Chương 18

Nhưng ông cũng không có nhiều đề tài để trò chuyện với một đứa trẻ, sau khi Tào Thiệu cáo từ, Lý Ung nhớ đến một việc quan trọng, bèn hỏi vợ: "Khi tôi không có nhà, Định Quốc công phu nhân có sắp xếp bà mối đến không?"

Con gái 15 tuổi thì đến tuổi cập kê, gia đình nào thương con gái, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, cơ bản đều sẽ định đoạt chuyện hôn sự cho con gái trước khi con gái 18 tuổi, nếu qua 18 tuổi thì sẽ muộn mất.

Mạnh thị cười lạnh: "Tôi thấy cả đời này bà ta cũng sẽ không sắp xếp đâu."

Mặc dù bà thích Tào Thiệu thật, nhưng cũng không ngốc đến mức không nhìn ra tâm tư của Phan thị.

"Ông cứ chờ đấy, xem tôi có vu oan cho bà ta không."

Kinh thành phồn hoa, chuyện náo nhiệt thế nào cũng sẽ nhạt dần sau một thời gian.

Tuy rằng Lý Ung đã thua trận, nhưng sau khi ông rời đi, đại quân do Tào Huân thống lĩnh lại liên tiếp truyền tin thắng trận, đều đã giành lại được Sóc Châu, Cam Châu, chỉ đợi đánh hạ Túc Châu và Gia Dụ quan là người Hồ sẽ bị đuổi ra khỏi lãnh thổ Đại Hạ một lần nữa.

Chiến thắng đã ở trước mắt, người dân cũng trở nên khoan dung hơn với thất bại của Lý Ung, dù sao thì thất bại của Lý Ung cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục diện chung.

Chớp mắt đã vào tháng Chạp, người dân bận rộn chuẩn bị đón năm mới, trên phố cũng chẳng còn mấy ai nhắc lại chuyện Lý Ung thất bại ba lần nữa.

Người khó chịu nhất chính là Tào Thiệu.

Nguyện vọng mãi không thành, tiểu quốc cữu gầy đi một vòng lại cầu xin Phan thị một lần nữa: "Mẹ, sắp đến Tết rồi, chúng ta có nên nhờ bà mối đến không? Nếu còn trì hoãn nữa, e rằng bác trai và bác gái sẽ nghi ngờ chúng ta thấy gió đổi chiều, có ý hối hôn."

Phan thị: "Con chỉ lo cho Lý gia, sao không nghĩ đến việc Hoàng thượng vừa tước quan chức của Ninh Quốc công, chúng ta đi cầu hôn chẳng phải là đối đầu với Hoàng thượng sao?"

Tào Thiệu: "Hoàng thượng đã sớm biết con và Vân Châu có ý với nhau, hiện tại chúng con đều đã đến tuổi rồi, thành thân là chuyện đương nhiên. Hoàng thượng anh minh như vậy sẽ không so đo đâu."

Phan thị: "Lòng dạ Thánh thượng khó lường, con không thể chỉ nghĩ đến Lý gia cũng phải nghĩ cho chị gái con, nghĩ cho Thái tử."

Lòng Tào Thiệu chùng xuống, hắn không thể tin nổi nhìn mẹ mình: "Người không định từ chối chuyện hôn nhân thật đấy chứ?"

Vì lời nói đã bị con trai vạch trần, Phan thị cũng không giả vờ nữa, nghiêm mặt nói: "Thiệu Nhi, giờ đã khác xưa, Lý gia đã thất thế, Vân Châu không còn xứng với con nữa, con hãy quên cô ta đi, mẹ sẽ tìm cho con..."

"Con không cần!" Đột nhiên Tào Thiệu đứng dậy, nhìn Phan thị bằng ánh mắt không che giấu được sự tức giận và thất vọng: "Chúng ta làm bạn với Lý gia đã mấy chục năm, sao người có thể học theo những kẻ xu nịnh ngoài kia? Nếu cha còn sống, tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách hành xử này của người!"

Phan thị đã sớm đoán ra được con trai sẽ nổi giận nên cũng không bất ngờ, bình tĩnh nói: "Ta là mẹ của con, lẽ nào còn hại con sao? Lấy vợ phải lấy người hiền thục, người vợ tốt phải biết giúp chồng, dạy con, trở thành trợ thủ của con. Còn Vân Châu thì sao, bao nhiêu năm nay cô ta chỉ lo hưởng thụ, coi con như trò đùa, bảo con đi phía Đông thì không được đi về phía Tây. Con có biết có bao nhiêu người sau lưng chê cười con không?"

Tào Thiệu: "Đó là chuyện của con và Vân Châu, con cam tâm tình nguyện, mặc kệ họ đi!"

Phan thị mím môi, trừng mắt nhìn con trai: "Người ta lười quan tâm con, chỉ coi con như trò đùa, chỉ có ta là mẹ ruột của con mới có thể lo lắng cho con thôi!"

Tào Thiệu không hề cảm kích, đi lại vài bước cố gắng kìm nén cơn giận, hết sức nịnh nọt mẹ mình: "Mẹ à, nếu người thật sự vì con vậy thì đến Lý gia cầu hôn đi, chỉ cần người thành toàn cho con chuyện này, sau này con sẽ nghe theo người mọi chuyện."

Phan thị cười lạnh: "Cô ta còn chưa xuất giá mà con đã vì cô ta trở mặt với mẹ, nếu con thật sự cưới cô ta, có phải trong lòng con không còn người mẹ này nữa hay không hả."

Tào Thiệu chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong l*иg ngực, hạ mình nịnh nọt cũng vô dụng, thế là hắn dứt khoát quay người nói: "Thôi vậy, con không cầu xin người nữa, con tự đi nhờ bà mối!"