Chương 17

Đại hoàng tử vì tật ở chân nên khá tự ti, ít nói.

Nhị hoàng tử cũng là người trầm lặng và kín đáo.

Thái tử có thân phận cao quý nhất, đồng thời được cả đế hậu cưng chiều, khi đối mặt với phụ hoàng hiền từ, cậu ta vẫn rất dám nói: "Phụ hoàng, con muốn đổi thư đồng."

Ánh mắt yêu thương của Nguyên Khánh Đế không hề thay đổi, y nuốt xong thức ăn trong miệng mới hỏi: "Đổi ai?"

Thái tử kinh thường nói: "Đổi Lý Hiển, cha của cậu ta vô dụng như vậy, để cậu ta ở bên cạnh con cũng làm mất mặt con."

Nguyên Khánh Đế gật đầu: "Được rồi, trẫm sẽ cân nhắc."

Sáng hôm sau vào triều, Nguyên Khánh Đế tuyên bố hình phạt dành cho Lý Ung, vốn dĩ Lý Ung đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy sứ Cấm vệ quân, nhưng bây giờ đã bị bãi chức, đủ để chứng minh rằng ông đã làm mất lòng thánh.

Sau khi tan triều, Nguyên Khánh Đế gọi cả Thái tử và thư đồng là Lý Hiển đến cung Càn Thanh.

Những chàng trai Lý gia đều cao lớn, Lý Hiển 13 tuổi đã cao hơn một số nữ quyến trưởng thành, mặc một chiếc áo choàng màu xanh dành cho người cùng đọc sách với Thái tử, khuôn mặt nghiêm trang, dáng người thẳng tắp.

Thái tử đứng bên cạnh phụ hoàng, hơi ngẩng cằm lên, nhìn Lý Hiển với vẻ ngạo mạn.

Ánh mắt của Nguyên Khánh Đế đảo qua hai đứa trẻ, hỏi Lý Hiển: "Ngươi có biết trẫm gọi ngươi đến đây vì chuyện gì không?"

Lý Hiển cung kính nói: "Thần không biết."

Nguyên Khánh Đế xoa đầu Thái tử, thẳng thắn nói: "Thái tử cho rằng ngươi không thể đảm nhiệm chức thư đồng, ngươi có gì để biện hộ không?"

Lý Hiển vẫn giữ tư thế cúi đầu trả lời, đôi lông mi rủ xuống khẽ nâng lên, rồi lại cụp xuống, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như thường: "Là thần vô dụng, thần không có gì để biện hộ, xin tuân theo sự sắp xếp của Hoàng thượng."

Nguyên Khánh Đế gật đầu: "Được, ngươi có thể ra khỏi cung rồi, chắc Ninh Quốc công đang đợi ngươi ở ngoài cung."

Lý Hiển quỳ xuống, lạy Thái tử một cái, lạy Nguyên Khánh Đế ba cái rồi mới rời đi.

Thái tử càng nghĩ càng thấy không vui, phàn nàn với Nguyên Khánh Đế: "Tên này suốt ngày cau có, thưởng cho cậu ta cũng không thấy cậu ta vui mừng gì, nhi thần đã chướng mắt cậu ta từ lâu rồi."

Nguyên Khánh Đế cười: "Cậu ta đi rồi, con muốn tìm thư đồng mới như thế nào?"

Ngoài cổng cung.

Lý Ung đã cởi mũ quan, chỉ dùng khăn vải buộc tóc, hai tay chắp sau lưng đứng thẳng bên cạnh xe ngựa, có triều thần ra vào nhìn thấy đều mỉm cười, đúng là phong thái thoát tục của một người xuất thế.

Cho đến khi nhìn thấy đứa con trai út được hai thái giám hộ tống ra, trong mắt Lý Ung mới bớt vẻ lo lắng.

Biết con trai mình già trước tuổi, nhẫn nại hơn cả mình nên vừa lên xe ngựa Lý Ung đã khôi phục lại dáng vẻ của một người cha bình thường, thương xót vỗ vai con trai: "Khó chịu lắm phải không? Muốn khóc thì cứ khóc, khóc rồi sẽ thoải mái hơn."

Lý Hiển: "..."

Cậu liếc nhìn người cha không hiểu sao lại đỏ hoe mắt, cau mày nói: "Con không khó chịu, cũng không muốn khóc."

Lý Ung ngạc nhiên: "Thái tử vô tình như vậy, con không ấm ức sao?"

Lý Hiển: "Liên quan gì đến Thái tử, Hoàng thượng muốn con làm thư đồng cho Đông cung, con sẽ cố gắng hết sức. Hoàng thượng không cần con nữa, con về nhà phụng dưỡng cha mẹ thôi."

Lý Ung rất muốn nhắc nhở con trai rằng, không được Thái tử yêu thích cũng đồng nghĩa với việc sẽ không được vị Hoàng đế tiếp theo coi trọng, nhưng ông cảm thấy không nên nói, nếu nói ra con trai có thể khóc mất thôi.

Dù sao cậu còn nhỏ, sau này cậu sẽ hiểu thôi.

Hai cha con vừa về đến phủ Ninh Quốc công, cả nhà gặp nhau còn chưa kịp nói chuyện thì Tào Thiệu đã đến bái kiến.

Cả bốn người Lý Ung đều nhìn về phía Vân Châu.

Vân Châu khó chịu: "Chắc chắn lại đến nói những lời sáo rỗng, cha gặp hắn đi, con về phòng đây."

Nàng vừa đi, hai anh em Lý Diệu, Lý Hiển cũng đi theo.

Mạnh thị thở dài: "Hoạn nạn thấy chân tình, trong số những khách đến thăm hỏi dạo này, Thiệu ca nhi là người duy nhất thực sự mong gia đình chúng ta tốt."

Lý Ung vẫn luôn rất hài lòng với Tào Thiệu, sau khi nghe những lời này, càng không còn gì để chê bai nữa.