Chương 3: Đồ chơi người lớn

“Ông, ông xã…”

Lúc này Thời Vận mới chậm chạp nhớ tới lời Trần Hồng Vũ vừa nói, cũng cảm thấy anh thật sự rất giống ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn…

Trần Hồng Vũ nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nghe cô ngọt ngào gọi mình là ‘ông xã’, dươиɠ ѵậŧ anh lập tức căng cứng lên như muốn nổ mạnh, cô thật sự cực kỳ đáng yêu, anh rất muốn nghe cô dùng các loại âm thanh mềm nhẹ gọi mình là ông xã khi ở trên giường!

Anh ôm cô đi vào trong phòng, vừa đè Thời Vận lên giường, ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy có một thứ gì đó dưới gối đầu.

Anh đưa tay kéo ra, nhìn món đồ chơi có tạo hình dươиɠ ѵậŧ giả nằm trong lòng bàn tay, Trần Hồng Vũ suýt chút nữa thì cảm thấy hai mắt mình như sắp mù chọc mù.

Mẹ nó, suýt chút nữa thì anh cho rằng Thời Vận gϊếŧ đàn ông ở trong nhà, còn cố ý giữ lại dươиɠ ѵậŧ giấu ở dưới gối đầu, khiến vừa rồi anh cảm thấy giữa háng mình có chút lạnh lẽo, côn ŧᏂịŧ cũng mềm xuống một chút.

“Của tôi…”

Thời Vận lẩm bẩm, duỗi tay giành lại cây dươиɠ ѵậŧ giả đó, áp lên mặt nghiêng đầu ngủ ngon lành.

Ngoan ngoãn ngủ chưa đến hai giây, cô lại không an phận vặn vẹo người, có lẽ là muốn xoay người, nhưng lại bị Trần Hồng Vũ đè chặt không thể nhúc nhích, cuối cùng cô vùng vẫy hai cái, sau đó nằm bất động.

Vừa rồi khi bị Thời Vận giành lại dươиɠ ѵậŧ giả, cũng không biết đã chạm vào chỗ nào, lúc này cây dươиɠ ѵậŧ giả còn áp sát mặt cô ‘ong ong ong’ rung lên.

Qυყ đầυ cao su rung lên, những đường gân xanh uốn lượn sinh động ở trên đó vặn vẹo, phía dưới còn có một cái đầu lưỡi mô phỏng, đong đưa lên xuống cọ vào lòng bàn tay của Thời Vận trông vô cùng sắc tình.

Lúc này đầu óc Trần Hồng Vũ nổ tung lên như quả bom nguyên tử, ánh mắt nhìn Thời Vận cũng có chút ngây ngốc.

Anh cũng không biết, ở nhà cô còn có món đồ chơi thú vị như vậy!

Ngày thường cô cũng tự dùng thứ này cắm vào tiểu huyệt của mình để giải toả ham muốn du͙© vọиɠ?

Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh cô nằm trên giường, cong hai đùi ưỡn cao eo, tiểu huyệt non mềm chậm rãi nuốt lấy cây dươиɠ ѵậŧ giả này, anh lại cảm thấy rất hưng phấn.

Thứ này, sao có thể tốt bằng hàng thật giá thật được chứ! Bây giờ cô cũng đã có chồng, sao anh có thể để cô tiếp tục tự chơi một mình được chứ.

Trần Hồng Vũ đưa tay ra cầm lấy cây dươиɠ ѵậŧ giả bằng cao su đó lên, ném sang bên cạnh, nhìn Thời Vận muốn giành lại, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo lêи đỉиɦ đầu, giữ chặt cô.

Một tay anh di chuyển sờ soạng xuống phía dưới, mạnh mẽ xâm nhập vào giữa hai bắp đùi, đè lên tiểu huyệt của cô xoa nắn.

Nơi riêng tư bị anh xoa nắn có chút đau đớn, khiến Thời Vận cũng tỉnh táo hơn một chút.

Hai mắt cô vốn đang mơ màng vì men say dần dần trở nên rõ nét, nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, cô có chút lo lắng sợ hãi.

“Anh là ai! Anh buông tôi ra! Cứu, cứu tôi…”

Thời Vận muốn giãy giụa, nhưng hai tay bị anh giữ chặt, đầu gối lơ lửng bên mép giường cũng bị chân của Trần Hồng Vũ tách ra, bất kể cô có vặn vẹo cơ thể, đưa chân đá anh như thế nào, cung không thể thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Trần Hồng Vũ nhìn dáng vẻ cô bị mình dọa sợ, anh cũng có chút sốt ruột.

Con mẹ nó, sao lại có cảm giác giống như thật sự vào nhà cưỡиɠ ɠiαи con gái nhà lành vậy, một chút nữa thu hút sự chú ý của hàng xóm sẽ không ổn !

“Suỵt suỵt, đừng kêu, anh là chồng của em, là chồng của em.”

Trần Hồng Vũ cố gắng thuyết phụ để Thời Vận bình tĩnh lại, anh cúi đầu hôn lên môi cô, muốn chặn lại tiếng kêu cứu của cô.

Đầu lưỡi vừa chạm vào cánh môi cô, giây tiếp theo, đã bị cô cắn mạnh một cái, anh đau đớn kêu lên một tiếng.

Thời Vận nhân lúc Trần Hồng Vũ phân tâm vì bị đau, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội tránh thoát, cô đưa tay đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng xoay người bò sang bên kia giường.

Nhưng chưa tránh được mấy centimet, cô lại bị bàn tay Trần Hồng Vũ nắm lấy cẳng chân kéo về, trực tiếp kéo cô tới sát mép giường, khiến nửa cánh mông của cô lơ lửng trên không trung.