Chương 1. Kẻ điên nói: "Linh Tê, lại đây."

Ngu Linh Tê ngã bệnh, bị Ninh Ân dọa bệnh.

Cũng không thể trách nàng mảnh mai, mặc cho ai sáng sớm tỉnh lại, vừa nhấc đầu liền thấy thi thể của hai nữ sát thủ đong đưa dưới ánh đèn lấp lánh trước sảnh đều sẽ bi dọa bay ba hồn bảy phách.

Dưới đèn Ninh Ân một thân áo tím, tuấn mỹ vô trù, đặt cho hình ảnh kinh hãi kia một cái tên vô cùng phong nhã “Đèn mỹ nhân”, rất có hứng thú mà mời Ngu Linh Tê cùng thưởng thức.

Ngu Linh Tê xem mà thở không ra hơi, trở về liền ngã bệnh. Sốt suốt một đêm, cuối cùng cũng từ quỷ môn quan vòng trở về.

Nhưng sống ở bên cạnh Ninh Ân còn đáng sợ hơn nhiều so với quỷ môn quan.

Trước nàng, có không ít người bị nhét tới bên cạnh Ninh Ân, nịnh bợ cũng được, ám sát cũng thế, tất cả đều giống nhau không thể sống đến ngày hôm sau nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Chỉ có Ngu Linh Tê là ngoại lệ.

Có lẽ vì nàng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, một bộ dáng trừ ăn no chờ chết thì không làm được gì, thoạt nhìn không hề uy hϊếp, hoặc cũng có lẽ là nàng không tranh không đoạt, thủ đoạn dỗ người còn tính tạm được...

Tóm lại, Ninh Ân tạm thời chưa gϊếŧ nàng.

Thế nhưng, cũng chỉ là “tạm thời” mà thôi.

Ngu Linh Tê rất thức thời mà thuận theo tính nết của kẻ điên, ngoan ngoãn sắm vai một con chim hoàng yến đủ tư cách, không đi trêu chọc hắn.

Thật không may, Ninh Ân lại thích chọc nàng:)) Ngu Linh Tê tâm lại đại cũng không chịu nổi ngày ngày hầu hạ một người điên!

Hai ngày nay, nàng bị dọa bệnh mới có khoảng trống để thở dốc.

Mùa xuân tháng ba, trời xanh mây trắng.

Ngu Linh Tê bệnh nặng mới khỏi, thật vất vả có được ngày tháng an bình, dựa trên trường kỷ đọc sách.

Trời đã chuyển ấm, nàng vẫn bọc một lớp áo lông chồn thật dày, sắc mặt có chút tái nhợt lại không làm giảm đi nửa phần dung sắc mỹ nhân. Ánh nắng mỏng manh bên cửa sổ nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt tinh xảo của nàng, da thịt trắng tuyết, tóc đen mềm mại dán sát lên y phục, càng có vẻ yếu ớt dễ khi dễ.

Chỉ có chiếc nhẫn đầu thú trên ngón tay nhìn có vẻ hung dữ không hợp cảnh, chỉ ra nàng đã từng là thiên kim tiểu nữ thân phận tôn quý của đại tướng quân phủ.

Sau khi cha huynh tử chiến sa trường, mẫu thân bệnh nặng đẫm nước mắt giao nhẫn cho nàng, nói với nàng, vô luận như nào đều phải sống thật tốt.

Tầm mắt Ngu Linh Tê dừng trên chiếc nhẫn, trong lòng trào lên một trận chua xót.

Nếu người nhà còn sống, nàng cũng vẫn được sủng ái, chúng tinh phủng nguyệt mà trôi qua, chứ không phải co đầu rụt cổ ở trong Nhϊếp Chính Vương phủ làm chim trong l*иg, cùng một kẻ điên sớm chiều tương đãi.

Điều may mắn duy nhất là, khi Ninh Ân không phát bệnh đối xử với nàng cũng không tính hà khắc.

Nàng sợ lạnh, tẩm điện luôn được cung ứng than bạc, ngàn vàng khó mua, ngay cả trong cung cũng khó tìm. Cũng chỉ có ở Nhϊếp Chính Vương phủ mới có thể đem đốt suốt ngày này qua ngày nọ.

Còn tạm, có thể cố mà trôi qua được.

Ngu Linh Tê hứng thú lật lật sách, một lát sau thị nữ khom người tiến vào.

Hồ Đào dâng lên một phong thiệp mời thϊếp vàng, cẩn thận thưa: “Tiểu thư, sáng nay Triệu phủ đưa thư mời.”

Triệu phủ trong miệng Hồ Đào là phủ đệ của Hộ Bộ thị lang đương triều, Triệu Huy. Mà Triệu Huy, là dượng của Ngu Linh Tê.

Nếu nhớ không lầm, hôm nay là sinh thần của dượng, trong phủ nhất định sẽ làm lớn.

Dượng là người ham danh lợi, lúc trước cha huynh chiến tử, mẫu thân chết bệnh, không thể không sống nhờ ở Triệu gia. Nàng không tin, việc chính mình bị coi như “lễ vật”, cường ngạnh nhét cho Ninh Ân, sau lưng không có dượng quạt gió thêm củi.

Hảo dượng.

Đây là khúc mắc không thể tiêu tan của nàng.

Ngu Linh Tê lười phải lá mặt lá trái, đang muốn ném thiệp mời lại phát giác lá thiệp có chút kỳ quái.

Một tờ giấy mật mỏng rớt ra từ thiệp mời. Nàng tò mò mở ra, chữ viết trên giấy làm đồng tử nàng co rút lại.

Nếu nói trên đời có một người không thân chẳng quen, lại nguyện ý liều mình trợ giúp nàng, vậy nhất định là Tiết Sầm.

Từng cùng nàng là thanh mai trúc mã Tiết Nhị lang, đích tôn tướng phủ, xuất thân cao quý, một tay thư pháp phiêu dật tiêu sái không người có thể mô phỏng, từng nét bút đều là bộ dáng nàng quen thuộc nhất.

Đập vào mắt ngắn ngủi hai hàng chữ nhỏ: Triệu phủ tái kiến, huynh sẽ cứu muội.

Nhìn thấy một câu tám chữ trên giấy, phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê không phải vui vẻ, mà là hoảng loạn.

Sầm ca ca muốn làm gì, không muốn sống nữa?!

Nàng vội ném mật thư vào chậu than, đốt đến chỉ còn tàn tro, xác định không lưu lại chút manh mối nào.

Đặt móc đồng kẹp than xuống, trong lòng nàng vẫn bất an, hỏi thị vệ ngoài sân: “Vương gia đâu?”

Thị vệ đáp: “Vương gia tiến cung xử lý chuyện quan trọng, muộn mới trở về. Phu nhân có chuyện gì quan trọng, nô tài thay người chuyển lời.”

Nói là chuyện quan trọng, đơn giản là xét nhà phóng hỏa, lăn lộn đám người sau màn điều động sát thủ kia đi.

Nghe được Ninh Ân sẽ không hồi phủ trong khoảng thời gian ngắn, Ngu Linh Tê thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng suy nghĩ một lát, ngữ khí thường thường phân phó thị nữ: “Hồ Đào, lấy cặp tuyết sâm trăm năm ta thu được tháng trước đem tới, theo ta đi Triệu phủ mừng thọ.”

….....

Tiệc sinh thần của Triệu gia người tới người lui đông đảo, là nơi che giấu tốt nhất.

Ngu Linh Tê đội mũ rèm che mặt tới cửa, cố ý tránh đi khách khứa, tìm góc hoa uyển không người ngồi xuống.

Trà Triệu phủ không biết là loại nào, hương vị rất thơm, dư vị lại rất đắng.

Ngu Linh Tê chỉ nhấp một ngụm, lại đặt tách trà xuống.

Không bao lâu sau vang lên tiếng bước chân từ sau lưng. Quay đầu lại, Ngu Linh Tê ngẩn ngơ.

Hai năm không gặp, Tiết Sầm hình như gầy đi một chút, nhưng như xưa vẫn thanh tuấn nho nhã, như trời quang trăng sáng.

“Nhị muội muội, muội chịu khổ rồi.”

Hắn nhìn cằm dưới nhòn nhọn của Ngu Linh Tê, hốc mắt đỏ lên: “Yên tâm, hắn không khinh nhục muội được bao lâu nữa...”

Ngu Linh Tê không có thời gian hàn huyên ôn chuyện, nhanh chóng vén lên màn mũ che mặt, nghiêm nghị nói: “Sầm ca ca, muội bây giờ rất tốt, huynh không cần vì muội mà làm chuyện ngu ngốc.”

Tiết Sầm cho rằng nàng đang mạnh mẽ chống đỡ, đau lòng trong mắt càng sâu.

“Nhϊếp Chính Vương làm việc ngang ngược, tàn bạo vô lương, hắn đáng chết!”

Y đè thấp tiếng nói: “Đừng sợ, khi kế hoạch của huynh thành công, khổ sở khuất nhục của muội mấy năm nay huynh sẽ lấy mạng hắn tới trả! Khi đó, không ai có thể ngăn cản chúng ta....”

“Tiết Sầm!” Ngu Linh Tê hận không thể rống tỉnh y.

Tiết Sầm có lẽ đã quên Ninh Ân là thế nào ở trong thây sơn huyết hải ngồi ổn trên bảo tọa Nhϊếp Chính Vương.

Hắn gϊếŧ huynh gϊếŧ cha, lục thân không nhận. Triều đình giang sơn trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là quân cờ đồ chơi, há có thể dễ dàng lật đổ.

Sự tình căn bản không thể dễ dàng như vậy!

“Đèn mỹ nhân” dưới hiên phủ Nhϊếp Chính Vương chính là vết xe đổ!

Ngu Linh Tê nóng vội không xong, tận tình khuyên bảo y giữ mạng: “Xem ở phần tình cảm thanh mai trúc mã khi xưa muội khuyên huynh, mặc kệ huynh đang tính toán cái gì, đều nhanh chóng dừng lại!”

Bốn phía nhất thời yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy âm thanh gió thổi qua phiến lá xào xạc.

Trong im lặng chết chóc, một tiếng ‘chậc’ nhẹ nhàng vang lên: “Hay cho một cái thanh mai trúc mã.”

Thanh tuyến mang theo ý cười, vô cùng quen thuộc, làm Ngu Linh Tê nháy mắt tái nhợt.

Tiết Sầm cũng nhìn thấy người tới, sắc mặt thoáng chốc thập phần xuất sắc.

Nơi nguyệt môn, dưới tán hải đường sum suê, nam nhân tuấn mỹ một thân trường bào tím đứng đó, đôi tay giao nhau chống trên gậy ngọc nạm vàng, bên người run rẩy quỳ đầy đất nào quan nào thị tỳ, thị vệ..

Ninh Ân không biết đã đứng ở kia bao lâu, lạnh lùng quét mắt đảo qua Ngu Linh Tê, dừng ở trên người Tiết Sầm.

Ở Nhϊếp Chính Vương phủ hai năm, không ai rõ tính tình Ninh Ân hơn nàng.

Hôm nay gạt Ninh Ân âm thầm gặp riêng Tiết Sầm đã là mạo hiểm rất lớn, lại cứ vậy mà bị hắn bắt quả tang tại chỗ...

Rất rõ ràng, không thể giảng đạo lý với kẻ điên. Huống chi trường hợp hay ho bực này, lôi ra một sọt lý do cũng không giải thích rõ ràng được.

“Vương gia....”

Ngu Linh Tê mềm chân tức khắc quỳ xuống, ngoan ngoãn nhận tội luôn không sai.

Nàng nghĩ lên nghĩ xuống, suy nghĩ loạn thành một đoàn, còn chưa kịp há mồm biện giải đã thấy Tiết Sầm bước tới trước mặt.

Y hẳn là nhớ tới sỉ nhục năm xưa, kéo Ngu Linh Tê bảo vệ ở phía sau, mắt lạnh lùng nhìn thẳng mỹ nam nhân đối diện: “Nhị muội muội, chúng ta không cần quỳ trước mặt loại người này!”

Ninh Ân nheo nheo mắt, đây là dấu hiệu hắn tức giận.

Ngu Linh Tê vừa sợ vừa tức, sợ Ninh Ân nổi điên, cũng tức Tiết Sầm lửa cháy thêm dầu, chỉ sợ chuyện chưa đủ to, lập tức nghẹn một ngụm máu trong ngực, nói không ra lời!

“Tốt lắm, Tiết công tử thật có cốt khí!”

Ninh Ân nâng khóe môi, cười đến Ngu Linh Tê dựng hết lông tơ.

Nàng đã quá quen thuộc tính cách của Ninh Ân. Kẻ điên này cười đến bao nhiêu đẹp, thì lúc gϊếŧ người có bao nhiêu tàn nhẫn.

Chuyện sau đó thật sự dễ đoán ra: Ngu Linh Tê bị xách về Nhϊếp Chính Vương phủ, cấm túc trong tẩm điện. Tiết Sầm bị người của Ninh Ân kéo đi, sinh tử không rõ.

Ở đây có mặt hơn trăm khách khứa, bao gồm cả phụ tá và vây cánh Tiết phủ, không một mống nào dám mở miệng cầu tình.

Tẩm điện vương phủ, thị nữ đốt một chậu than bạc, giúp nàng khoác lên áo lông chồn thật dày nhưng Ngu Linh Tê đầu ngón tay vẫn lạnh như băng, tim như treo trên mũi đao, dạ dày cũng từng trận cuộn lên co thắt.

Sau khi từ Triệu phủ trở về, cả người nàng đều khó chịu.

Ngu Linh Tê tự nhận mình không có cốt khí như Tiết Sầm, nàng muốn sống.

Nàng nhìn chiếc nhẫn đầu thú hồi lâu, vỗ vỗ hai má, đánh lên một hồi trống tinh thần, gọi thị nữ bên người lại: “Hồ Đào, trang điểm cho ta.”

Vừa khéo, mới trang điểm xong, Ninh Ân đã trở về từ Đại Lý Tự.

Cửa điện bị đẩy ra, Ngu Linh Tê theo bản năng bỗng đứng lên, trên lông mi còn đọng lại nước mắt chưa khô, răng nhỏ cắn chặt môi dưới hồng nhuận no đủ, muốn nói lại thôi.

Ninh Ân mắt nhìn thẳng, lướt qua nàng đi vào cửa.

Chân trái hắn có vết thương cũ, nghe nói là bị thương khi lưu lạc bên ngoài thời niên thiếu, đi rất chậm, ngược lại sinh ra một cảm giác tao nhã tản bộ nơi sân vắng.

Ngu Linh Tê chú ý tới trên giày hắn dính từng điểm từng điểm đỏ sậm, không cần đoán cũng biết là máu của ai, nên càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

Tiết Sầm nhất định bị trọng hình, nhưng hẳn là y vẫn còn sống. Nếu chết rồi, Ninh Ân chắc chắn sẽ mang theo đầu y vào cửa, mời Ngu Linh Tê cùng nhau “thưởng thức”.

Ánh đèn treo trên trần tẩm điện chiếu sáng khắp từng góc, thị nữ lặng yên lui xuống.

Ninh Ân ngồi ở mép giường, thong thả lau sạch ngón tay thon dài, vừa cười vừa gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.”

Ở Nhϊếp Chính Vương phủ mấy năm nay, Ngu Linh Tê sợ nhất là hắn một bên lau lau máu tươi trên tay, một bên vừa cười vừa nói với nàng: “Linh Tê, lại đây.”

Nhưng nàng cũng không có cách nào, mạng nhỏ của Tiết Sầm nằm Ninh Ân.

Ngu Linh Tê ổn định tinh thần, cố hết sức để bộ dáng của mình không quá cứng đờ, cúi đầu nhẹ nhàng cọ qua.

Sau đó ‘bùm’ một tiếng, Ngu Linh Tê quỳ gối trước mặt Ninh Ân, nhẹ giọng: “Vương gia, ta sai rồi.”

Ninh Ân vẫn không nhanh không chậm mà xoa xoa ngón tay.

Bởi vì đi đứng không tốt, hắn liền tập trung ràn luyện phần thân trên, lực cánh tay khác hẳn người thường. Đốt ngón tay tái nhợt thon dài, mu bàn tay nhìn rõ gân xanh hơi phồng lên, dễ như trở bàn tay mà bóp nát xương cổ một người.

Hắn nhìn sang, giọng nói đặt biệt ôn nhu: “Nói nghe xem, sai chỗ nào rồi?”

Ngu Linh Tê cúi người, bên eo hiện ra một khúc cong cực kỳ mê người, nỗ lực làm mình nói ra trở nên chân thành chút.

“Sai ở chưa được Vương gia cho phép đã ra cửa ôn chuyện cùng huynh trưởng kết nghĩa.”

Nàng cố thêm thắt mấy chữ “huynh trưởng kết nghĩa”, xảo diệu biện minh, mong mỏi có thể làm bay tức giận của Ninh Ân.

Ngu Linh Tê muốn cứu Tiết Sầm, không phải vì y là đích tôn thanh tuấn nho nhã của tướng phủ, cũng không phải vì còn tình ý niên thiếu ngây thơ kiều diễm với y.

Chỉ vì đêm nàng bị người ấn lên nhuyễn kiệu tiến vương phủ, minh nguyệt lãng hoài thanh ngạo Tiết Nhị lang cắn răng phủ phục dưới chân Nhϊếp Chính Vương, dưới mưa to vần vũ hèn mọn quỳ đến bình minh.

Y là bạn tốt duy nhất của huynh trưởng quá cố, Trường An có vô số thiếu nữ vì y mà khuynh tâm, tiền đồ vô hạn. Ngu Linh Tê thiếu hắn một phần ân tình.

Ninh Ân làm bộ ‘hừ’ một tiếng: “Huynh trưởng kết nghĩa? Bổn vương sao lại nghe nói, ngươi và Tiết Nhị lang của tướng phủ là thanh mai trúc mã, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.”

“Thanh mai trúc mã là thật, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng là giả, cũng chỉ là lời nói vui đùa của cha nương khi còn tại thế...”

Còn chưa hết lời, sau cổ chợt thấy lạnh.

Nhϊếp Chính Vương thế nhân nghe tiếng liền sợ vỡ mật, bề ngoài lại sinh ra cực kỳ tuấn mỹ, cười rộ lên đặt biệt kinh diễm, có loại vẻ đẹp mỹ nhân tái nhợt yếu ớt.

“Không bằng bổn vương thành toàn đôi uyên ương bỏ mạng các ngươi, thế nào?” Hắn nhẹ giọng nói.

Đôi tay thon dài cân xứng, cướp đi tính mạng vô số người đang quơ qua quơ lại một hồi trên cổ mảnh khảnh của Ngu Linh Tê, mang theo một trận run rẩy sởn tóc gáy.

Ngu Linh Tê đè lại đáy lòng sợ hãi, ngẩng đầu nói: “Không....không thể được.”

Ninh Ân vui buồn không lộ, ngón tay không nhẹ không nặng nhéo thịt non sau cổ nàng.

Đã hiểu, xem ra không dùng chút thủ đoạn, đêm nay sợ không thể nào mà trôi qua êm đẹp.

Ngu Linh Tê chỉ đành lên một hồi trống cổ vũ tinh thần.

Nàng cắn cắn môi đỏ, run rẩy nâng ngón tay kiều nộn, lạ lẫm cởi bỏ đai lưng cùng áo ngoài.

Hàng mi dài rũ xuống, bàn tay mềm mại như không xương.

Ninh Ân hơi hơi nhướng mày.