Chương 39

Triệu Ngọc Mính lập tức hét lên một tiếng, che lại khuôn mặt bị trầy da đổ máu, lùi về phía sau một bước.

Lại một viên đá khác bay tới, nàng ta cũng không rảnh lo làm bộ làm tích nữa, chạy trối chết. Ngu Linh Tê vừa hả giận vừa buồn cười, khói mù trầm trọng

trong lòng cũng tan đi một nửa. Sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía sau núi giả: “Ngươi là tiểu

hài tử sao, Vệ Thất?”

Vậy mà còn dùng đá ném người, cũng chỉ có người tùy tính làm bậy như hắn mới có thể làm loại chuyện này.

Thiếu niên mặc y phục đen đi ra khỏi núi giả, chậm rãi đi qua con đường quanh co, tùy ý tung hứng viên đá trong tay.

Ngọn gió ẩm ướt sau cơn mưa thổi tới, tóc đen sau tại hắn hơi

bay lên, híp mắt thản nhiên nói: “Ta không thích mặt nàng ta,

vẫn nên rạch đi thì tốt hơn.”

Ngu Linh Tê hơi giật mình, những ký ức cố tình bị đè ép bỗng chốc sống lại.

Kiếp trước Ninh Ân cũng từng rạch mặt Triệu Ngọc Minh, có thể không phải là căm ghét nàng mà là căm ghét Triệu Ngọc Mính sinh ra có khuôn mặt giống nàng như vậy?

“Tiểu thư suy nghĩ gì vậy?” Ninh Ân đã đi đến giữa nhà thủy tạ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngu Linh Tê.

Ngu Linh Tê giật khóe môi nở nụ cười.

Là nụ cười chân thật, thoải mái mà lại tự giễu, trong thoáng chốc khuôn mặt thả lỏng, đẹp như đóa hoa mùa xuân.

Ninh Ân cầm viên đá, trong đôi mắt đen chứa đựng bóng dáng nàng che miệng cười.

“Ta nghĩ trước kia ta đúng là đồ ngốc.” Ngụ Linh Tê ngồi trên ghế đá chống cằm, lơ đãng lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Ninh Ân nhìn nàng một hồi lâu, thản nhiên gật đầu: “Là rất

ngốc, hẳn là nên gϊếŧ nữ nhân kia.”

Hắn vẫn như vậy, nếu không phải gϊếŧ người thì là đang trên đường gϊếŧ người.

Nhưng kỳ lạ là Ngu Linh Tê lại không cảm thấy đáng sợ.

Nàng lắc lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Ninh Ân, giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định: “Chết đi là một việc rất đơn giản, mà ta muốn không chỉ có như thế.”

Nàng muốn làm bạn với kẻ điên tuấn tú trước mắt này, sau đó diệt trừ Triệu Ngọc Minh cùng thứ thối nát ở Đông cung kia.

“Tiểu thư cứ nhìn ta làm gì vậy?” Ninh Ân thản nhiên đón

nhận ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng cong môi.

Trong lòng Ngu Linh Tê đang cuồn cuộn suy nghĩ, về kiếp trước, về kiếp này, cũng về những nhận thức đang đảo lộn từng ngày.

“Vệ Thất, trước kia ta rất sợ rất sợ một người.”

Nàng rũ mắt cười khẽ: “Nhưng hiện tại dường như ta đã hiểu hắn một chút.”

Viên đá trong tay rơi xuống đất, Ninh Ân hơi hơi nhướng mày.

“Tên dã nam nhân kia sao?” Hắn nheo lại đôi mắt giống như băng đen.

“Cái gì?” Ngu Linh Tê vẫn chưa kịp phản ứng.

Ninh Ân lạnh giọng nói: “Tiểu thư trước sợ sau hiểu, là cái tên đã dạy tiểu thư kỹ xảo tiêu khiển thú vị.”