Chương 40

Ngu Linh Tê vội nhào lên phía trước, bịt kín cái miệng đáng giận của Ninh Ân.

“Ngươi nói bậy cái gì vậy?” Vành tai Ngu Linh Tê đỏ ủng lên giống như hoa mai.

Mệt nàng vừa rồi còn nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào có thể giúp hắn hồi cung san bằng Đông cung, hắn lại chỉ lo ghen tuông bậy bạ.

Ninh Ân bị nàng che miệng, chớp chớp mắt vô tội, sau đó môi mỏng khẽ mở, dùng răng tinh tế mà cọ vào lòng bàn tay non mềm của nàng giống như trừng phạt.

Vừa đau vừa ngứa, Ngu Linh Tê rút tay về, bực mình liếc hắn một cái.

“Ăn vải đi, trong cung thưởng.”

Nơi này không có người khác, Ngu Linh Tê liền đẩy mâm đựng trái cây chứa quả vải trên bàn đá về phía hắn, định dùng để lấp kín cái miệng cắn loạn kia của hắn.

Đẩy xong mới nhớ ra hình như Ninh Ân cũng không có ấn tượng tốt đẹp với đồ ăn trong cung.

Cũng may sắc mặt Ninh Ân vẫn bình thường, cầm lấy khăn trên khay lau tay, sau đó cầm lấy một quả vải xanh.

Lúc hắn giơ tay, Ngu Linh Tê nhìn thấy trên cánh tay trái của hắn còn buộc dải lụa màu trắng kia, không khỏi sửng sốt: “Sao người còn buộc dải lụa này? Trả lại cho ta.”

Ninh Ân lại lùi tay về, dựa ở trên cây cột trụ của nhà thủy tạ, thong thả ung dung lột vỏ quả vải nói: “Hôm qua tiểu thư cọ ướt quần áo của ta, dải lụa này coi như là tiểu thư bồi thường cho ta đi.”

Nói dứt lời, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn vân về thịt quả vải trắng trong, như vô tình cố ý mà nhéo nhéo, há miệng ngậm vào trong môi, đầu lưỡi đảo qua, nước quả bắn ra bốn phía, ngọt đến mức hắn nheo mắt lại.

Gió nhẹ thổi qua mặt ao gợn sóng lăn tăn, nhưng không thổi tan được sự khô nóng trên gương mặt Ngu Linh Tế.

Nàng đơn giản không nhìn Ninh Ân, tức giận hỏi: “Ngươi tới tìm ta có việc gì?”

Ninh Ân lấy ra một cái hộp gấm từ trong lòng ngực, đặt ở trên bàn đá trước mặt Ngu Linh Tê, ngón tay thon dài dính nước quả chỉ chỉ phía trên, ý bảo nàng mở ra.

“Thứ gì vậy?” Ngu Linh Tê liếc mắt nhìn hắn, ngược lại có hơi tò mò.

Mở ra nhìn thấy lại là một cây bút lông sơn khắc họa tiết hoa

mai.

Cán bút chạm trổ hoa văn cực kỳ phức tạp, lại không tinh vi như của danh gia khắc bút, hẳn là do người mới vào nghề làm ra.

Ninh Ân khoanh tay, đầu lưỡi đẩy thịt quả vải từ một bên má sang bên kia: “Lúc trước thất thủ làm hỏng bút của tiểu thư, ta nói rồi, ta sẽ bồi thường một cây bút càng tốt hơn.”

“Ngươi làm sao?”

Ngu Linh Tê nhịn xuống ý cười dâng lên ở khóe miệng, dùng một tay nâng cằm, một tay khác dùng đầu ngón tay non mịn nhẹ nhàng đảo qua vuốt ve lông bút.

Đầu bút lông đen như mực, rất mềm dai, không giống bút lông cừu cũng không giống bút lông sói, có loại cảm giác lạnh lẽo nói không nên lời giống như tơ lụa.

“Đầu bút này là làm từ lông gì vậy?” Ngu Linh Tê tò mò nói.

“Tóc.” Ninh Ân nói.

Ngu Linh Tê cho rằng chính mình nghe nhầm.

“Cái gì?”

“Tóc của ta.”

Ninh Ân lại lặp lại một lần, đuôi mắt xinh đẹp từ từ nheo lại, “Không phải tiểu thư thích tóc của ta sao? Cắt đi khoảng hai tấc, chọn ra những sợi mỏng nhất mềm nhất nhọn nhất, dán lại thành đầu bút lông, ta chọn suốt cả đêm đó.”