Chương 41

Gió thổi qua, những chiếc chuông đồng treo ở các góc của nhà thủy tạ kêu leng keng.

Ninh Ân chuyển hạt vải giữa hai ngón tay, nhìn Ngu Linh Tê đang ngẩn người cầm bút, nhất thời nhướng mày: “Tiểu thư không thích sao?”

Đây là vấn đề thích hay không thích sao?

Cho dù ai nhận được cây bút lông làm bằng tóc, cũng cần một thời gian để thích ứng.

“Không phải là không thích, chỉ là tò mò.”

Ngu Linh Tê cầm thân bút bóng loáng chạm khắc tinh xảo phức tạp, đầu ngón tay trắng nõn tương phản với màu đỏ tinh xảo, liếc mắt nói: “Nếu lần sau, ta khen đôi mắt của ngươi đẹp?”

“Nếu tiểu thư thích thì khoét mắt đưa cho tiểu thư cũng không phải là không thể.”

Vậy mà Ninh Ân còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, không nhanh không chậm nói: “Chỉ là tiểu thư nhân từ, xử lý trong mắt có chút phiền toái, không thể làm tiểu thư sợ hãi.”

“Không cần.”

Ngu Linh Tê vội vàng dừng đề tài nguy hiểm này lại: “Tóc cắt đi vẫn có thể mọc dài, nhưng nếu thiếu mắt và tay chân thì sẽ không hoàn chỉnh. Những thứ của cơ thể con người tốt nhất là khi còn sống.”

Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Ninh Ân trầm thấp cười: “Ồ hóa ra tiểu thư thích dùng đồ sống.”

Nhờ phúc của hắn, bây giờ Ngu Linh Tê vừa nghe đến hai từ "dùng”, đôi má trở nên khô khốc trong tiềm thức.

Nàng cau mày, có chút không biết làm thế nào: “Ý ta là, ngươi nên yêu quý cơ thể của mình một chút.”

Lần này, Ninh Ân không cười, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào lông mi của nàng thật lâu, không biết có nghe thấy không.

Sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên nói: “Tiểu thư có thể dùng bút này viết một bức lưu niệm được không?”

Trong hộp đựng ở bên cạnh, giấy và mực đã được sắp xếp.

Chỉ là lấy mái tóc xinh đẹp của Ninh Ân chấm mực, nàng có chút không đành lòng.

Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, trước dùng nước làm ướt đầu bút, chấm mực nói: “Ngươi muốn ta viết cái gì?”

Ninh Ân đưa tay phải ra sau, tay trái quấn dải lụa màu trắng mơ chậm rãi nghiên cứu những thanh mài mực, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, nói: “Hai má ửng đỏ, rốn đầy hương thom."

Đầu bút dừng lại, một vệt mực “màu” kéo dài trên giấy Tuyên Thành.

“Bút này dẻo dai vô cùng, thích hợp viết chữ thảo tự nhiên mạnh mẽ, không thích hợp viết câu này. وو

Ngu Linh Tê giả vờ như không hiểu suy nghĩ của hắn, đặt bút viết một câu trong “Chu Dịch”: Quân tử tàng khí ư thân, đãi thì nhi động*

*Quân tử giấu vũ khí trong người, chờ thời cơ hành động.

“Quân tử” chính là người có phẩm đức vẹn toàn, vừa là con vua, ẩn nhẫn mà không lộ ra, chờ thời cơ. Ninh Ân tự xưng mình là người thông minh, nhưng hắn không thể “sờ” được ý của Ngu Linh Tê

Động tác mài mực của hắn chậm lại, cười như không cười: “Lời này của tiểu thư, có hơi quá coi trọng ta rồi.”

“Ánh mắt của ta rất chuẩn, sẽ không sai người.”

Ngu Linh Tê làm khô chữ viết, đưa chữ đã viết xong đến trước mặt Ninh Ân, cười chân thành: “Cảm ơn bút của ngươi, dùng rất tốt.”

Ninh Ân rũ mắt xuống, chậm rãi giơ tay lên cầm đầu kia của giấy Tuyên Thành.

Nét chữ tự nhiên mạnh mẽ trên giấy, như một dấu vết dừng

lại trong đáy mắt hắn.

Gió nhẹ thổi hồ nước lăn tăn, lá liễu xào xạc.

Hai mắt Ninh Ân hơi tối, khi nhìn đến cánh cổng tròn sau núi giả, một mảnh góc áo xẹt qua.

Triệu Ngọc Minh đã trở lại.

Nàng ta vốn muốn theo tình hình mà dùng mùi hương tập kích bên cạnh Ngu Linh Tê, lại thình lình thu hết cảnh tượng trong nhà thủy tạ vào mắt.

Ngay lúc thiếu niên áo đen khẽ quay đầu lại, nàng ta giật mình vội vàng xoay người rời đi.

Khi đến cửa ngách của phủ Tướng quân, nàng ta vẫn còn sợ hãi trong lòng dừng lại. Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, sự ghen tị trào dâng. Người thanh niên ở nhà thủy tạ bị cây cột che mất, nàng ta không nhìn rõ khuôn mặt, nhìn từ quần áo thì hẳn là thị vệ linh tinh gì đó, từng cái nhíu mày từng nụ cười của Ngu Linh Tê đối với hắn đều vô cùng tín nhiệm, chưa từng tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn giữa nam và nữ.

Nhớ lại những gì nghe được ở chỗ Triệu Tu, hiệu quả của Cực Lạc hương...

Triệu Ngọc Mính che khuôn mặt bị trầy da của mình, trong lòng dâng lên một sự mừng thầm u tối.