Chương 42

Kể từ khi nàng ta đến Ngu phủ mừng thọ từ năm trước, lần đầu gặp Tiết Nhị lang trong yến tiệc đã không thể nào quên. Nàng ta biết phụ thân chỉ là quan thất phẩm, gia cảnh hơi bần hàn, không có huynh đệ đáng tin cậy làm chỗ dựa nên chỉ có thể chôn chặt nỗi lòng của mình trong đáy lòng.

Nhưng dần dà, ý định này bị vặn vẹo và phình to bởi sự ghen ghét và tự ti ngày ngày ăn mòn nàng ta đến hoàn toàn thay đôi.

Ngu Linh Tê trúng Cực Lạc hương, không có khả năng cơ thê còn trong sạch, làm sao có thể so với bản thân mình sạch sẽ? Vì sao Tiết Nhị lang có thể chấp nhận nàng mà không thể chấp nhận mình?

Bản thân thất thân với Thái tử, là nhận ân huệ, mà Ngu Linh Tê thất thân với nô bộc ti tiện, lại là một sự sỉ nhục.

Triệu Ngọc Mính chậm rãi siết chặt ngón tay, nói với thị tỳ

bên cạnh: “Hồng Châu, chúng ta đến Tiết phủ một chuyến.”

“Tiểu thư, người còn có tâm trạng sao?”

Vẻ mặt thị tì khó xử: “Tiết Nhị lang sẽ không gặp người, lần trước đến bái phỏng ngay cả cửa ngài ấy cũng không cho người vào. Hơn nữa người cũng sắp vào cung, ngài ấy càng muốn tránh tị hiềm.”

Bước chân của Triệu Ngọc Mính dừng lại, không cam lòng nói: “Vậy thì hỏi thăm một chút, hôm nay Tiết công tử ra ngoài khi nào, ta sẽ chặn chàng ấy ở bên ngoài.”

Thấy thị tỳ ậm ừ không nhúc nhích, nàng ta thúc giục nói: “Ngày mai sẽ không còn cơ hội, nhanh lên!”

Cho dù dùng cách gì đi nữa, nàng ta cũng phải nói cho Tiết Sầm biết những gì nàng ta đã tận mắt chứng kiến, để hắn chết tâm cưới Ngu Linh Tê.

Sương phòng, khói của lò luyện thú phân tán.

Ngu Linh Tê rửa sạch bút mực khắc họa tiết màu đỏ mận, dùng khăn bông thấm nước cẩn thận rồi đặt lên giá bút phơi khô.

Đưa đầu ngón tay lướt qua những hoa văn sơn mài phức tạp, nàng không khỏi cười khẽ: Cách của người điên vẫn không biết nói lý lẽ như vậy.

Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, khi tân hôn kết tóc với người yêu cũng sẵn sàng cắt lấy một sợi như vậy để làm quà tặng. Dùng tóc làm bút, làm sao hắn có thể nghĩ đến được?

Đang cười, Ngu Tân Di đẩy cửa ra, Ngu Linh Tê rút tay về.

Ngu Tân Di không phát hiện ra động tác của nàng, tiện tay đặt đao lên bàn, xoa xoa cổ nói: “Tỷ vừa thấy Triệu Ngọc Mính lén lút ra ngoài từ cửa ngách, không phải làm gì với muội chứ?”

“Triệu Ngọc Minh?”

Không phải nàng ta nên đi từ sớm rồi sao?

Xảy ra cái gì, Ngu Linh Tê hừ một tiếng: “Không sao cả, những thứ mà nàng ta cho rằng mình đã nắm được thóp, chẳng qua là giả dối mà thôi, căn bản không thể làm tổn thương đến muội chút nào.”

Chỉ những người có trái tim dơ bẩn mới có thể nghĩ ai cũng có trái tim dơ bẩn.

Đúng lúc đó, chợt nghe thấy tiếng người ồn ào từ tiền viện.

“Tỷ, bên ngoài có chuyện gì vậy?” Ngu Linh Tê hỏi.

“À, là Ngu Hoán Thần trở về từ trong cung. Nghe nói bốn huyện ở Lạc Châu có một cơn bão bất ngờ, làm thiệt hại hàng nghìn ha trang trại và hàng chục nghìn nạn nhân.”