Chương 43

Ngu Tân Di nói: “Hoàng đế đã ra lệnh cho Ngu Hoán Thần hộ tống lương thực để cứu trợ thiên tai, tối nay sẽ phải xuất phát.”

“Nhanh như vậy sao?”

“Thiên tai khẩn cấp, việc rời trại qua đêm cũng là chuyện bình thường.”

Tuy nói như vậy nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tại sao việc vận chuyển lương thực cứu tế lại để người của phủ Tướng quân ra mặt?

Vào cuối giờ Dậu, ngay khi trời tối sầm lại, Ngu Hoán Thần đã chấn chỉnh xong người và ngựa lên đường.

Ngu Linh Tê đứng trước bậc thềm với một chiếc đèn l*иg

bằng lụa, dặn dò Ngu Hoán Thần mặc quân phục và áo giáp:

“Việc cứu trợ thiên tai liên lụy rất rộng, huynh trưởng phải

cẩn thận.”

Ngu Hoán Thần quấn dây cương thành một vòng, cười nói: “Loại chuyện này cũng làm không xong thì thật xin lỗi thân phận Ngu thiếu tướng quân của huynh. Tuế Tuế đừng lo lắng, hãy đợi huynh trở về!”

Dứt lời ôm lấy cánh tay Ngu Tân Di, vẻ mặt trầm xuống cứng rắn nói: “Ngu Tân Di, chăm sóc tốt cho nương và muội muội!”

“Còn cần huynh quản?”

Ngu Tân Di ghét bỏ nói: “Mau cút đi, đã muộn giờ rồi.”

Ngu Hoán Thần vung roi ngựa lên, mang theo quân lính thân tín của Ngu gia đi về hướng cổng thành.

Ngọn lửa ngoằn ngoèo rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Gió thổi suốt đêm, bầu trời lất phất mưa.

Ở cửa sau của ngôi nhà, Ninh Ân vượt qua những thân vệ của Ngu phủ đang thay phiên trực, dẫm lên những chiếc lá đỏ nặng trĩu bước xuống bậc đá.

Một người bán hàng rong đi tới từ phía đối diện, gánh theo cái rương, tay cầm trống bỏi thét to. Nhìn thấy Ninh Ân, hắn ta vội vàng bước tới ân cần đón: “Lang quân, mua kẹo không?”

Ninh Ân dừng lại, liếc nhìn mứt đầy màu sắc và kẹo viên trong rương, thản nhiên hỏi: “Có kẹo mạch nha không?”

“Có có.” Người bán hàng rong vội vàng lấy một tờ giấy dầu, múc một thìa đường mạch nha cho hắn.

“Thuộc hạ đã làm theo chỉ thị của điện hạ tăng cường thế lực trên phố, ngay khi Ngự sử đài buộc tội Thái tử thất đức, chỉ đợi thời cơ chín muồi.”

Động tác trên tay của người bán hàng rong không dừng lại, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy báo cáo: “Ngoài ra, người của phủ Tướng quân đang âm thầm điều tra quá khứ của điện hạ. Thuộc hạ sợ sẽ tra ra được điện hạ đang ở trong phủ của bọn họ, cần phải ra tay...”

“Không cần.” Ninh Ân “sờ” một đồng tiền đặt vào ngăn kéo của thùng hàng với vẻ mặt bình tĩnh: “Để họ điều tra. وو

Ngu Hoán Thần có cái mạng này hay không, sống sót trở về để điều tra hắn chi tiết.

Rốt cuộc, Ninh Đàn đầu heo kia mặc dù không có bản lĩnh nhưng lại rất thù dai.

“Điều tra về Cực Lạc hương cho ta.” Ninh Ân mỉm cười.

“Được rồi.” Người bán hàng rong tươi cười, hai tay đưa kẹo mạch nha đã gói xong: “Lang quân đi thong thả.”

Ninh Ân mang theo túi kẹo sau lưng, trong tiếng trống bỏi càng ngày càng xa đi lên bậc thang về phía nhà thủy tạ.

Quả nhiên Ngu Linh Tê đang luyện thư pháp ở đây.

Gió khuấy động làn váy đỏ nhạt của nàng, giống như một tia

nắng ban mai đang phiêu tán. Giống như đã biết sẽ gặp được hắn, đặc biệt không mang

theo người hầu hạ.

Vì vậy Ninh Ân đi tới, vươn tay chậm rãi thay nàng mài mực.

Tư thái của hắn nhàn nhã, trời sinh không phải hầu hạ người khác, nếu nói là mài mực, không bằng nói là có hứng thú đến trêu đùa ngắm cảnh.

“Đi đâu? Hồ Đào nói, ngươi không ở trong nhà.”

Ngu Linh Tê liếc nhìn bàn tay với những đốt ngón tay thon dài, màu da tôn lên vết mực đậm, có một loại cảm xúc lạnh như ngọc.

Nàng luôn cảm thấy tay của Ninh Ân rất thích hợp đan mười

ngón tay vào nhau với người khác...

Nhận ra mình đang nghĩ gì, trái tim Ngu Linh Tê thắt lại, nàng vội vàng rũ bỏ phương thức “hỗn loạn” trong đầu.

“Mua kẹo.” Ninh Ân lau tay, đặt kẹo mạch nha vừa mua lên bàn đá, đẩy về phía Ngu Linh Tê.

Sau đó hắn dừng lại một lúc, cụp mắt xuống kéo dài giọng điệu: “Cái mà tiểu thư dùng không phải là cây bút ta tặng.”

Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn liếc nhìn cây bút bằng trúc trong tay, giả vờ như không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng điệu của hắn: “Cây bút kia của ngươi đẹp quá, ta không nỡ dùng.”