Chương 45

Cái chết đột ngột của Triệu Ngọc Mính, khiến cho Ngu Linh Tê nhất thời không kịp phản ứng.

Nhìn sắc mặt của thị tỳ không giống như là đang nói đùa,

nàng chậm rãi nhíu mày hỏi: “Chết như thế nào?”

Hồ Đào nói: “Nghe Triệu phủ bên đó nói, bệnh hiểm nghèo đột ngột tái phát nên đột tử.” “Làm sao có thể?” Ngu Linh Tê đã biết Triệu Ngọc Minh hai

đời, chưa từng nghe nói qua nàng ta bị mắc bệnh hiểm nghèo

nào.

“Đúng vậy, nô cũng thấy lạ. Triệu phủ bên kia không đủ người, muốn mượn vài thị tỳ trong phủ chúng ta đến hỗ trợ việc xử lý hậu sự, nô nhân cơ hội hỏi thăm, nghe nói sáng nay nội thị Đông cung đã đến đón biểu tiểu thư vào cung, thị tỳ giục nàng ta rửa mặt chải đầu, mới phát hiện người đã không còn nữa.”

Nói đến đây, Hồ Đào vuốt ngực, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi nói: “Nghe người trong phủ họ nói, biểu tiểu thư ngã trên giường, môi đỏ tím, bộ dạng đó không giống như là đột tử, mà giống như là uống thuốc độc tự sát.

Uống thuốc độc?

Người như Triệu Ngọc Mính, dù tận mắt chứng kiến cảnh diệt môn ở kiếp trước, còn dám nắm chặt xiêm áo của Ninh Ân cầu xin tha, nàng ta yêu mạng sống của mình hơn bất cứ thứ gì khác, làm sao có thể dễ dàng tự sát?

Hơn nữa, còn ngay vào lúc sắp sửa vào cung để hầu hạ Thái tů.

Hơn nữa hôm qua khi nàng ta đến Ngu phủ, tuy lộ ra vẻ yếu kém nhưng thực chất là đang ra oai, thật sự không giống bộ dạng sẽ tự sát.

Có quá nhiều nghi vấn, Ngu Linh Tê theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh là Ninh Ân một cái.

Ninh Ân dựa vào bóng tối, vẻ mặt vô cảm, chỉ nhếch khóe miệng khi Ngu Linh Tê nhìn qua.

Cười rất lạnh.

Ngu Linh Tê cảm giác được hắn không vui, khẽ mở cánh môi, lại không biết nên hỏi gì.

Nàng chỉ mím môi, không nghĩ nhiều nữa, quay sang

Hồ Đào

nói: “Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đến Triệu phủ một chuyến.”

"Ha?"

Hồ Đào chớp mắt, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không tốt, không nên đi đến nơi như vậy.”

Cái chết của Triệu Ngọc Mính quá kỳ lạ, Ngu Linh Tê sợ sẽ liên quan đến Ninh Ân.

Nàng hạ quyết tâm, phân phó nói: “Đi chuẩn bị hương nến và

tiền giấy.”

Sau khi đi ra khỏi nhà thủy tạ, nàng quay đầu nhìn lại, Ninh Ân còn đang dựa vào giữa nhà thuỷ tạ, nửa khuôn mặt mờ mịt, không nhìn ra được vui mừng hay tức giận.

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, đi trở lại, cầm một viên đường mạch nha tặng cho Ninh Ân, sau đó mới nhìn vào con ngươi đen nhánh của hắn nói: “Chờ ta trở lại, Vệ Thất.”

Ninh Ân nhìn nàng rời đi, hồi lâu, mới đem đường mạch nha trong tay cho vào miệng, xương hàm nhai lộp cộp lộp cộp.

Hừ, không ngon.

Triệu phủ.

Tòa biệt viện này chưa được xây thêm, không nguy nga rộng lớn bằng kiếp trước, đầu thú cửa phòng đã rơi hết sơn, một góc của chữ “Phúc” đã tự bong ra từng mảng, lộ ra vài phần keo kiệt tồi tàn hoang tàn.

Hai kiếp sinh tử, lại bước vào Triệu phủ lần nữa, Ngu Linh Tê không hề có oán giận như trong tưởng tượng. Chiếc tài bằng gỗ mỏng và tấm lụa trắng trong đại sảnh,

quan

đã chế giễu Triệu Ngọc Minh về việc nàng ta mua dây buộc

mình.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đầu tiên là nghĩa tử của Triệu phủ chết vì sợ tội, tiếp đến lại là đích nữ, Triệu phu nhân đã ngất vì khóc, dượng Triệu máu lạnh, ghét bỏ nghĩa tử và nữ nhi làm mất hết thể diện, xấu hổ đến không thèm lộ mặt, chỉ muốn niêm phong quan tài và chôn cất thật nhanh cho xong chuyện.

Linh đường lạnh lẽo hoang vắng, Ngu Linh Tê nhận lấy rổ hương nến từ trong tay Hồ Đào, rải một nắm tiền giấy vào trong chậu than.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, quan tài còn chưa kịp niêm phong, khi đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Triệu Ngọc Mính nằm trong quan tài.

Đầu tiên là hoảng hốt, tiếp đến hơi thở như ngừng lại.

Con người nàng co lại, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy!

Những hồi ức cố tình bị lãng quên ấy đang dâng trào như “thủy triều”, nhấn chìm sự bình lặng và yên ả của nàng.

Khuôn mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, không có vết máu đen tràn ra ở khóe mũi và môi...

Gương mặt ở trước mặt mờ đi, dung hợp, cuối cùng biến thành nằm trên quan tài lạnh băng ở trong mật thất, chính là nàng.