Chương 46

Mà lúc này nàng giống như là một linh hồn lang thang khi trước, đang lơ lửng giữa không trung, xem xác chết chết thê thảm của mình.

Một cơn ớn lạnh từ sống lưng leo truyền đến.

“Tiểu thư? Tiểu thư!”

Hồ Đào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nàng, vội vươn tay che trước mắt nàng, đau lòng nói: “Sớm đã bảo người đừng nên đến, thật đáng sợ.”

Tầm mắt bị bao phủ, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến Ngu Linh Tê tỉnh táo trở lại.

Nơi này không phải mật thất kiếp trước, người nằm trong quan tài cũng không phải nàng.

Nàng còn sống, với người nhà, với niềm tự và kiêu ngạo của

Ngu phủ.

Ngu Linh Tê nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lắc lắc và dứt khoát kéo bàn tay đang che mắt nàng của Hồ Đào xuống.

Hiện tại không phải là lúc để sợ hãi, nàng nhất định phải xác nhận xem, Triệu Ngọc Mính có phải là chết vì cùng một loại ẩn độc giống nàng hay không.

Nếu có, chất độc này là gì? Người nào đã hạ độc?

Ngu Linh Tê cảm giác đầu ngón tay của mình đang run lên, nhưng suy nghĩ sáng suốt trước nay chưa từng có.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục được bình tĩnh.

Nàng đứng trước đám tro tàn tiền giấy đang tung bay, suy nghĩ một lúc, xoay người nói: “Hồ Đào, người thay ta đi làm một chuyện...”

Mười lăm phút sau, Hồ Đào lấy ra vài lượng bạc đưa cho nha hoàn Triệu phủ để hỏi chuyện, sau đó đi về phía Ngu Linh Tê đang chờ trên xe ngựa.

“Tiểu thư, đã hỏi thăm rõ mọi chuyện rồi.”

Hồ Đào lên xe ngựa, dùng tay quạt thở dốc nói: “Hôm qua vào giờ Thân biểu tiểu thư trở về phủ, tâm tình có chút bồn chồn, một mình buồn chán nên ở trong phòng đã phát ngốc rất lâu.”

“Giờ Thân?”

Ngu Linh Tê hồi tưởng lại một lúc, hôm qua Triệu Ngọc Mính đến phủ tìm nàng, muộn nhất là giờ Tỵ rời khỏi, làm sao đến giờ Thân mới hồi phủ?

Trong ba canh giờ đó, nàng ta đã đi đâu?

“Đúng là giờ Thân mới trở về, nô đã xác nhận qua nhiều lần.”

Hồ Đào tiếp tục nói: “Vào ban đêm giờ Tuất, biểu tiểu thư nói có chút đau bụng và mệt mỏi, uống canh dưỡng dạ dày xong mới đi ngủ. Giờ Hợi nha hoàn vào thổi đèn, nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, sáng sớm giờ Mẹo, thái giám trong cung đến truyền chỉ mời nàng ta vào cung, nha hoàn vào gọi nàng ta rửa mặt chải đầu, phát hiện nàng... Nàng ta đã không còn.”

Tâm Ngu Linh Tê trầm xuống, hỏi: “Nhưng có nôn ra máu không?”

“Có có có!”

Hồ Đào vội vàng gật đầu: “Nghe nói phun ra một bãi máu đen rất lớn, vạt áo và mành trướng đều bị bắn trúng rất nhiều, nha hoàn và bà tử đi vào nhìn thấy trước! Cũng có người nói là nàng chết vì trúng độc, nhưng thái y trong cung tới, lại không tra ra được chết vì chất độc nào.”

“Còn vết máu dính trên xiêm y thì sao?”

“Triệu lão gia sợ đen đủi, đã sớm sai người thiêu rụi xiêm y và mành trướng.

Ngu Linh Tê càng nghe tâm càng lạnh, tất cả các bệnh trạng

đều rất giống với nàng ở kiếp trước.

Ngay cả thái y trong cung cũng không tra ra được loại độc này, nên nó tuyệt đối là thứ người thường có thể có được. Ngu Linh Tê càng thêm chắc chắn Triệu Ngọc Minh chết không phải là vì tự sát, nếu không nàng ta loại độc tốt như vậy, nhất định sẽ dùng trước ở trên người Ngu Linh Tê

Có lẽ người gϊếŧ chết Triệu Ngọc Minh, và người kiếp trước gϊếŧ chết nàng, là cùng một người.

Nhưng mà, lý do gϊếŧ người là gì?

Ngu Linh Tê cảm thấy bản thân như đang đứng trước một màn sương mù khổng lồ, cách sự thật một bước chân rất xa.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhớ tới một mấu chốt của vấn đề: “Sau khi Triệu Ngọc Minh rời khỏi Ngu phủ, trên đường đi có gặp những người khác không?”

Hồ Đào lắc lắc đầu: “Đều dựa theo người phân phó hỏi, lúc ấy bên cạnh biểu tiểu thư chỉ dẫn theo một người là Hồng Châu.”

“Hồng Châu đâu?”

“Sau khi xảy ra chuyện của biểu tiểu thư, Hồng Châu liền có chút kỳ lạ, đôi lúc không tập trung. Người khác tra hỏi nàng một lúc lâu, nàng đều lặp đi lặp lại một câu là “không biết”, sau bị bức cung không chịu nổi, nàng liền đập đầu vào tường...

Nói đến đây, Hồ Đào tạo thành chữ thập niệm câu “A di đà phật”: “Tuy rằng người chưa chết, nhưng không khác so với người đã chết lắm, trên đầu thủng một lỗ máu, đến nay còn đang nằm ở phòng chất củi chưa tỉnh lại.”

Mặc kệ như thế nào, Hồng Châu là người duy nhất có thể có tác dụng, nhất định không thể để nàng ta chết được.

Phải nghĩ biện pháp cứu Hồng Châu, hỏi ra một số nghi vấn. Còn có loại độc dược mà ngay cả thái y cũng không tra ra được nguồn gốc...

Ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên, nhớ tới một người.

Lúc trước nàng thiếu “Cửu U hương” làm thuốc dẫn, chạy khắp kinh thành cũng không tìm thấy tung tích, chỉ có dược lang bị hủy dung ở chợ đen Dục Giới Tiên Đô mới có thể lấy ra vị dược này.

Tuy rằng Dục Giới Tiên Đô đã không còn, nhưng có lẽ dược lang vẫn còn đó.

Nghĩ vậy, nàng vén màn xe lên, gọi thị vệ đi điều tra người này.

Thị vệ nghe nói muốn điều tra tội nô của Dục Giới Tiên Đô, nhất thời khó xử, sau một lúc lâu ôm quyền nói: “Tiểu thư có điều không biết, khi đó Dục Giới Tiên Đô đều là lửa lớn, người bên trong mặc dù không bị thiêu chết, cũng chạy trốn, sung quân biên cương, căn bản không có dấu vết để tìm.”

Vẻ sáng ngời trong mắt Ngu Linh Tê lại mờ xuống.

Hồ Đào không rõ vì sao chủ tử đối để tâm với cái chết của Triệu Ngọc Minh như vậy, do dự nói: “Nếu không, tiểu thư tìm người khác xem?”

Người khác? Nào còn người khác biết dược lang của Dục Giới Tiên Đô...

Ngay khi ánh sáng xuất hiện, Ngu Linh Tê cam chịu buông tiếng thở dài: “Hồi phủ đi.”

Sau nửa canh giờ.