Chương 31: Vứt Hương Đi

Thi Uyển không biết mình từ Trầm Hương viện đi ra như thế nào.

Nàng chỉ ước gì tất cả chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng của mình, tỉnh mộng, nàng chưa từng đi gặp bà bà, chưa từng nghe bà bà nói qua những lời kia.

Giờ khắc này, nàng đã bất lực đến cực hạn.

Cuối cùng nên làm gì đây? Nàng không dám suy nghĩ, càng không thể suy nghĩ, đến lúc này nàng phát hiện chuyện mình có thể làm chủ ở Lục gia lạ ít như vậy.

Thất hồn lạc phách trở lại trong phòng, một ngày trời cũng không ăn gì, mãi đến chạng vạng tối Lục Ỷ lại đây, tìm nàng muốn lấy hương hoa mai an thần lần trước.

Lục Ỷ nói: "Lần trước thiếu phu nhân cầm đi thử hương ta thấy rất dễ ngửi, Tô Hợp Hương này của công tử chỉ còn một ít nên muốn đổi loại khác, ta liền muốn đốt lại hương đó.”

Thi Uyển đứng dậy đưa hương hoa mai còn lại cho nàng, nhịn không được hỏi: "Phu quân gần đây... có khỏe không?”

Lục Ỷ thở dài nói: "Còn có thể thế nào, ngày hôm qua còn đến Đại Lý Tự thăm tù chọc lão gia tức giận, nhưng hắn cũng dứt khoát mặc kệ, lão gia cũng không quản được hắn.”

Thi Uyển rất muốn cùng nàng ta đi Thanh Thư các, đi tìm hắn, nói cho hắn biết nỗi khổ trong lòng mình.

Nhưng nàng lại không muốn đi gây phiền cho hắn, cũng sợ bà bà biết sẽ tức giận.

Do dự một lát, nàng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn Lục Ỷ cầm hương hoa mai trở về.

Chờ một chút nữa thôi, nàng nghĩ thế...

Xem cuối cùng bà bà quyết định làm sao, nếu thật sự không có cách nào lại đi tìm hắn.

Ban đêm ở Thanh Thư Các, Lục Ỷ thay Lục Thư đốt lư hương.

Khói nhẹ lượn lờ, một luồng hương mai trong trẻo nhưng thanh lạnh mơ hồ phiêu tán trên không trung.

Lục Lân không khỏi ngước mắt nhìn lư hương hoa sen men xanh, hỏi Lục Ỷ: "Đây là mùi gì? Hình như khác với bánh hương hoa mai lúc trước.”

Lục Ỷ trả lời: "Là An Thần Hương thiếu phu nhân tự mình phối, không phải mua ở bên ngoài, công tử quên rồi sao, lần trước cũng đã từng đốt qua một lần.”

“Lần nào?" Lục Lân hỏi.

Lục Ỷ trả lời: "Thì... lần công tử ở trong phòng uống rất nhiều rượu, Thiếu phu nhân đưa chút hương đến để cho ta đốt thử.”



Lục Lân nhìn lư hương, hỏi: "Cho nên lần đó đốt hương nàng đưa tới?”

“Đúng vậy." Lục Ỷ trả lời: "Công tử về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, uống xong cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Tắt hương, vứt đi, sau này đừng dùng nữa." Lục Lân nói.

Lục Ỷ sửng sốt: "Vì sao ạ?”

Lục Lân Phục cúi đầu đọc sách, giọng điệu lạnh lùng nói: "Không có lý do gì, cứ vứt đi là được.”

Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu không thể nghi ngờ như thế nói chuyện, Lục Ỷ cũng không dám hỏi nhiều nữa, tắt hương trong lư hương, mang cả hương vừa mới lấy từ Sơ Đồng viện cẩn thận gói lại ném ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, gần như canh năm, Thi Uyển được Tiêu ma ma mời đến Trầm Hương viện.

Trong phòng không có người khác, vẫn chỉ có nàng, Tiêu ma ma và Lục phu nhân, trời còn chưa sáng, trong phòng cũng không thắp đèn, cửa phòng đóng lại chỉ thấy một mảnh mông lung, hỗn loạn.

Nàng từ dưới công đường nhìn Lục phu nhân ngồi ở trên giường gian thứ, mặt bà ta bao phủ trong bóng tối không thể thấy rõ vẻ mặt, nhưng nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, trang nghiêm, lạnh băng, thân thể run rẩy lập cập.

Lục phu nhân mở miệng nói: "Đêm qua, ta cả đêm không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đứa nhỏ này không thể nhận, ta sẽ sắp xếp để ngươi phá đi.”

Thi Uyển ngẩng đầu lên, nước mắt không nghe sai khiến tràn mi, một lúc lâu cũng không nói ra lời, thật lâu sau mới gian nan phun ra những âm chát chúa: "Vẫn... Không có cách khác sao?”

Nàng rất nhanh nói: "Ngày hôm qua Tiêu ma ma nói, con trốn ra ngoài, con có thể trốn ra khỏi kinh thành không để ai phát hiện ra, sau đó chờ sinh con ra ở lại lâu một chút sẽ trở về…mẫu thân…”

Nàng không hiểu chuyện của danh gia vọng tộc ở kinh thành, cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể tranh thủ biện pháp duy nhất này, gần như cầu khẩn Lục phu nhân mới gọi tiếng mẫu thân này.

Lục phu nhân mặc dù lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng không nỡ, nhưng bà ta vẫn cực kỳ kiên quyết nói: "Uyển Uyển, đó là cháu của ta, ngươi cho rằng ta bỏ được sao? Nhưng thật sự không có cách nào khác, ngươi biết bây giờ là lúc nào không, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Tử Vi, một khi việc này bị người khác biết được, hắn sẽ khó trở mình..."

Bà ta nói xong thở dài khuyên nhủ: "Ngươi và hắn đều còn trẻ, không có đứa này, rất nhanh sẽ có đứa kế tiếp, chờ chuyện Vương gia qua rồi, ta sẽ tự mình mở miệng nói chuyện này, hôm nay bà bà ta cũng cam đoan với ngươi, cho dù muốn nâng Lục Ỷ lên cũng phải chờ ngươi có thai rồi sẽ tính tiếp, ngươi cũng sẽ không thể không tin ta đúng không?"

Thi Uyển chỉ khóc, nước mắt tuôn trào nói không ra lời.

Ba năm, nàng mới có một đứa con như vậy.

Không ai biết nàng đã chờ đợi giờ khắc này bao lâu, không ai biết đứa nhỏ này có ý nghĩa như thế nào đối với nàng, con cũng không phải "Không có đứa này, rất nhanh sẽ có đứa kế tiếp", con là duy nhất, chứa đựng tất cả tình yêu say đắm, nhớ nhung và hy vọng của nàng, nàng không thể chấp nhận, ngay cả dáng vẻ của con ra sao cũng chưa nhìn thấy đã sắp đánh mất.

Nàng chưa từng làm trái lệnh bà bà, chưa từng cứng đầu quá nửa câu với bà bà, lúc này đây lại nghẹn ngào, lần nữa nói: "Phụ thân cũng có ý như vậy sao?”



Sắc mặt Lục phu nhân trầm xuống vài phần.

Thi Uyển hiểu bà bà sẽ không thích nghe lời như vậy, không thể nghi ngờ đây là lời khıêυ khí©h bà bà, nhưng nàng không thể không hỏi, nàng chỉ muốn dùng hết mọi cách để thay đổi chuyện có thể xảy ra trước mắt.

Lục phu nhân nói: "Chỗ lão gia ta sẽ nói, nhưng Tử Vi, ta không định nói cho hắn biết.”

Thi Uyển nhìn bà ta, bà ta bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ đó coi nhẹ tiền đồ của mình như vậy, ta biết hắn rất có thể sẽ không đồng ý với cách làm của ta, hắn sẽ nói, chuyện là do hắn làm, không cần phải hy sinh đứa nhỏ nên cứ sinh đứa nhỏ ra, nếu muốn luận tội cứ luận tội, muốn bãi quan cứ bãi quan, hắn sẽ chấp nhận, ngươi biết hắn là người như vậy đúng không?”

Thi Uyển không trả lời.

Lúc trước nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng lại đồng ý với lời của bà bà, Lục Lân là một người lỗi lạc, hắn nhất định không muốn vì tiền đồ của mình mà từ bỏ sinh mệnh của một đứa bé.

Lục phu nhân tiếp tục nói: "Ta đây làm mẫu thân không muốn để hắn làm càn như vậy, ta muốn bảo vệ tiền đồ của hắn, tương lai nếu hắn biết việc này, muốn trách ta thì cứ trách, ta cứ làm ác nhân lần này, chỉ cần hắn được yên ổn, ta cam lòng làm tất cả. Mà ngươi là thê tử nên nghĩ như thế nào đây? Ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn hủy hoại chính mình như vậy ư?"

Thi Uyển phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bà bà, bà bà nói một câu đã có thể hỏi khó nàng.

Người làm mẫu thân có thể vì nhi tử hy sinh bản thân trở thành kẻ ác, vậy người làm thê tử có thể vì trượng phu nuốt ấm ức này vào hay không?

Nếu không thể, có phải đại biểu tấm lòng vì Lục Lân của nàng cũng chỉ có một chút như vậy thôi đúng không?

Nhưng, nàng cảm thấy không nên tính toán như thế, không nên như thế, nhưng nàng không nói ra lời, không biết nên phản bác như thế nào.

Nàng một lần nữa khóc vì bất lực.

Lục phu nhân nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm người đáng tin cậy phối dược cho ngươi, sau đó ta lấy lý do gia đình không yên đi chùa Tương Quốc cầu phúc, ngươi cứ đi cùng ta, chúng ta ở nơi đó trai giới nửa tháng, ngươi uống thuốc dưỡng bệnh trong nửa tháng này, chờ nghỉ ngơi khỏe lại ta và ngươi lại cùng nhau trở về."

"Đến lúc đó, chắc hẳn chuyện Vương tướng công bên này cũng đã yên ổn, chờ Tử Vi an ổn lại, thời gian giữ hiếu qua đi, ta làm chủ để hắn chuyển đến ở trong phòng của ngươi, ngươi thấy thế nào? Vốn dĩ ta muốn mặc kệ chuyện của hắn, nhưng ta cũng biết cái khó của ngươi, ngươi chịu những khổ cực này vì hắn, ta lấy tư cách là bà bà đến ép hắn, tới đầu xuân nói không chừng ngươi lại mang thai thì sao? Khi đó không phải tất cả đều sẽ vui vẻ ư?"

Lời nói của Lục phu nhân đã là lời an ủi lớn nhất mà một người bà bà có thể nói ra, nghe qua thật sự rất tốt, thậm chí còn có thể để Lục Lân ở lại chỗ nàng...

Nhưng lại muốn nàng buông bỏ con trẻ trong bụng.

Nàng biết mình nên đồng ý, cũng cảm kích bà bà, nhưng nàng không thể mở miệng.

Lúc này Tiêu ma ma nói: "Thiếu phu nhân mới có thai, đây cũng là đứa con đầu tiên của Thiếu phu nhân, đột nhiên phải đưa ra quyết định như vậy người làm mẫu thân cũng sẽ không nhẫn tâm, chi bằng, để Thiếu phu nhân về nghỉ ngơi cho tốt trước đã, suy nghĩ kỹ càng rồi lại đến hồi bẩm với phu nhân?"

Lục phu nhân nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.