Chương 15: Ai đang cười???

Xung quanh rất yên tĩnh, cảm giác như là ở nơi không người nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện đều không phải là như thế.

Đây là một căn phòng học thoạt nhìn rất bình thường, giống như các phòng học thường thấy ở trường trung học.

Bàn ghế trong phòng có chút cũ, trên mặt bàn còn lưu lại những hình vẽ xấu xí của các năm trước.

Bức tường gần cửa sổ dán một tấm bản đồ thế giới cùng một bức tranh chân dung lớn của Einstein, ở trên tường gần với hành lang thì dán mấy tấm poster, giống như là poster tuyên truyền cho hoạt động của trường.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên sàn nhà, làm cho toàn bộ phòng học thật ấm áp và sáng sủa. Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài: Bãi cỏ màu xanh lục, sân bóng rổ, đường băng trải nhựa cùng với một ít cây cối cao to.

“Trần Kiều! Ngươi đi học thì ngủ gục, giờ còn dám nhìn xung quanh?” Tiếng hét lên giận dữ phá tan suy nghĩ của Trần Kiều.

Cô nhìn về phía phát ra giọng nói, đó là thầy giáo trung niên đang đứng trên bục giảng. Thầy trừng mắt nhìn Trần Kiều với vẻ mặt đầy phẫn nộ. Trên bảng đen có viết một ít công thức toán học, xem ra là đang ở trong tiết học toán.

Hiện tại, Trần Kiều đang ngồi ở bàn thứ tư trong phòng học, các bạn học ngồi hàng phía trước đều quay đầu lại nhìn cô.

Độ phù hợp với nhân vật của cô bắt đầu giảm xuống, đã xuống tới 78, Trần Kiều vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Thực xin lỗi thầy, em sẽ nghiêm túc nghe thầy giảng bài.”

Cô vừa nói xong, độ phù hợp với nhân vật tăng trở lại.

Nhưng cô lại nghe được các bạn học xung quanh phát ra vài tiếng cười khúc khích.

Xem ra nhân vật này đúng là không được các bạn học khác yêu quý, cô thầm nghĩ.

Có lẽ là nhờ hai đặc tính đặc thù của nhân vật là [học sinh giỏi cấp ba] cùng [thầy giáo quý học trò] nên thầy giáo dạy toán dễ dàng buông tha cô, cũng không nói thêm cái gì, chỉ phất tay ý bảo Trần Kiều ngồi xuống, sau đó răn dạy cả lớp: “Ai đang cười? Có cái gì buồn cười? Đi lên nói cho thầy biết em đang cười cái gì!...... Sao nào? Không dám đi lên? Có phải không muốn mình bị mất mặt hay không?”

Cảm xúc của ông kích động, nước miếng văng ra: “Một đám học sinh kia còn ra cái dạng gì, còn cười cái gì mà cười! Với kết quả bài trắc nghiệm như vậy, thâỳ muốn xem các em tối nay về nhà gặp cha mẹ như thế nào!”

Phòng học đột nhiên yên tĩnh, đám học sinh đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn thấy phản ứng của đám học sinh, thầy dạy toán đứng trên bục giảng cảm xúc dần dần dịu lại, mở miệng nói: "Được rồi. Bây giờ chúng ta xem lại một chút đề thứ hai đạo hàm ngược, đề này làm......”

Trần Kiều nhìn sơ qua đồng hồ ở phía trên bảng đen, đã là 5 giờ 25 phút chiều, chỉ còn có 5 phút nữa là tan học.

Cô không dám nhìn xung quanh, bởi vì một khi cô có hành động trong thời gian ở trường học, độ tương xứng của cô với nhân vật sẽ lập tức mà giảm xuống.

Cô chỉ có thể dốc hết toàn lực thể hiện ra một bộ dạng đang nghiêm túc nghe giảng bài (tuy rằng một câu cũng chưa đi vào trong đầu), khó khăn mà duy trì cái con số 85 kia.