Chương 16: Đi ngược với thế giới thật…

Cứ như vậy sau năm phút, chuông tan học cuối cùng cũng vang lên. Dù từ nhỏ đã nghe tiếng chuông thành thói quen nhưng lúc này đây, Trần Kiều nghe giống như là tiếng sét ngang tai.

Thầy giáo dạy toán kéo thêm hai phút, cuối cùng dạy xong phần đề mục. Sau tiếng thông báo “Tan học”, một đám học sinh xách theo cặp nối đuôi nhau đi ra.

Trần Kiều cũng bắt đầu thu dọn cặp sách, nhưng không đợi cô thu dọn xong, một bóng người liền xông tới che khuất ánh sáng, đó là thầy giáo dạy toán.

Không hài lòng với thái độ vừa rồi của cô trong giờ học, thầy giáo dạy toán cúi người xuống, nói giọng bình thản, thể hiện chút lo lắng: “Kiều kiều, hôm nay em bị sao thế? Sao mà mới đi học đã ngủ rồi?”

Khi nói chuyện, tay thầy đặt ở trên vai Trần Kiều.

“......” Trần Kiều cả người cứng đờ, định mạnh mẽ hất tay thầy xuống, nhưng mà cô chỉ vừa có ý nghĩ đó thì độ phù hợp với nhân vật của cô liền bắt đầu giảm xuống.

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà trả lời: “Thực xin lỗi thầy, vừa rồi cơ thể của em có chút không thoải mái......”

"À, như vậy sao, không có việc gì” cái tay kia nhéo vai có một cái, còn xoa nhẹ vài cái trên đầu, xoa đến mức Trần Kiều muốn nắm tay lại thành nắm đấm.

Thầy giáo dạy toán dặn dò: “Em về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Cuối cùng tay thầy cũng buông ra. Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Cô sửa sang lại một chút đồ đạc trên bàn, không xác định được rốt cuộc quyển sách nào muốn mang, quyển sách nào không cần mang mà nhét toàn bộ vào cặp sách.

Cô vừa mới thu dọn xong, một bạn học nữ liền đi tới bên cạnh bàn cô, giọng điệu không tốt lắm: "Thầy giáo chủ nhiệm tìm cậu, nói cậu đi khu dạy học cấp ba.”

Khu dạy học cấp ba? Hoá ra hiện tại cô ở nơi này lâu như vậy cũng không phải sao?

Như vậy là bây giờ nhiệm vụ chính sắp bắt đầu rồi?

“Tốt.” Trần Kiều nói, thấy nữ sinh kia đang định đi, vội vàng giữ chặt cô ấy hỏi: "Là văn phòng nào?”

Trên mặt nữ sinh cùng lớp toát ra chút phản kháng mơ hồ.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô ấy mới mở miệng nói, ngữ điệu rất chậm rất chậm: “Khu dạy học cấp ba......lầu 12, cái đó không phải phòng học.”

Có tiếng hơi thở phát ra ở phía sau.

Trần Kiều quay đầu lại, phát hiện là vẫn còn mấy nữ sinh chưa đi về, khả năng là vừa rồi đang nghe lén hai người nói chuyện.

Cô hỏi: “Các cậu làm sao vậy? Cái không phải phòng học đó có cái gì đặc biệt sao?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Các nữ sinh xua xua tay, lảng tránh tầm mắt của cô, vội vàng xách theo cặp sách bỏ đi.

Trần Kiều dường như còn nghe được có người nói một câu: "Cậu ấy gặp xui xẻo cũng xứng đáng, ai bảo cậu ấy suốt ngày mách lẻo với thầy”.

Được rồi, xem ra nhân vật này thật sự là không được hoan nghênh.

Trần Kiều thở dài, thử tìm một vài bạn cùng lớp hỏi một chút, kết quả không ngoài dự liệu, không có người có ý định muốn tiết lộ với cô, tất cả đều tránh cô còn không kịp, chạy nhanh như bay.

Sau khi dò hỏi cũng chỉ phí công, Trần Kiều mang theo cặp sách đi xuống cầu thang, liếc mắt một cái đã nhìn thấy khu dạy học cấp ba ở đằng kia.

Nói là khu dạy học nhưng thoạt nhìn nó giống khu hành chính hoặc là toà nhà văn phòng gì đó. Bên ngoài của nó là bức tường bằng thủy tinh sáng long lanh, ở giữa được khắc mấy dòng chữ to màu vàng không phù hợp lắm “Khu dạy học cấp ba”, do ánh nắng chiếu xuống bị phản xạ ánh sáng do có vài phần chói mắt.

Sau một lúc cô mới phát hiện, trong trò chơi này không chỉ có thời gian mà mùa, nhiệt độ không khí đều hoàn toàn trái ngược với thế giới thật.