Chương 17: Trường học kì quái…

Mặt trời đã lặn xuống núi, ánh hoàng hôn tràn đầy một màu đỏ rực, xuyên thấu qua lá cây cùng khe hở của đồ vật làm cho bên dưới tràn đầy ánh sáng sặc sỡ nhưng nhiệt độ vẫn rất cao như cũ.

Trần Kiều đoán chừng hiện tại có khả năng 30 độ. Trên người cô mặc đồng phục mùa hè là áo ngắn tay cùng váy ngắn nhưng mới vừa đi hai phút liền cảm giác bắt đầu ra mồ hôi.

Cô đẩy cửa khu dạy học cấp ba ra rồi đi vào.

Trong tòa nhà này ở giữa có điều hòa, vừa tiến vào liền cảm giác độ ấm tăng lên, mát mẻ rất nhiều. Vừa vào cửa, cách đó không xa chính là thang máy, xem ra cô không cần léo bộ lên tầng mười hai.

Thang máy mau chóng đưa cô đến tầng 12.

Vừa mới bước ra thang máy, Trần Kiều liền nhận ra một bầu không khí kỳ quái. Không khí tầng 12 dường như so phía dưới áp suất cao hơn rất nhiều, làm người ta cảm thấy hít thở có chút khó khăn.

Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện toàn bộ tầng lầu đều yên tĩnh, dường như không có tiếng vang gì.

Đây là một tầng trống trải đến mức có chút quỷ dị.

Đối diện cửa thang máy là một hành lang dài rộng lớn, hai bên tường dán đầy những bức tranh, ảnh chụp cùng bài văn. Trần Kiều đến gần nhìn, phát hiện hình như đều là tác phẩm đoạt giải do học sinh sáng tác.

Cuối hành lang chỉ có một phòng học, đại khái chính là "tầng 12 không có phòng học" như lời nữ sinh kia nói.

Cửa phòng học mở rộng, lộ ra một chút ánh đèn mỏng manh. Trần Kiều do dự một chút, đi về phía cánh cửa, đẩy ra...... Tay cô bỗng nhiên bị một cái tay khác nắm lấy.

Trần Kiều theo phản xạ mà mạnh mẽ hất cái tay kia ra.

Không kịp phòng thủ, cái tay kia bị lực tác động mạnh mẽ của cô tác động, toàn bộ mu bàn tay bị đập vào trên tường, chủ nhân của cái tay kia ngay lập tức phát ra một tiếng kêu: “A! Đau quá!”

Nghe được giọng điệu quen thuộc, Trần Kiều nhận ra đối phương là ai, có chút hoang mang.

Cô nhìn người đang xoa mu bàn tay bị ửng đỏ: “Thi Diệc Thanh?” Chính xác là Thi Diệc Thanh, nhưng vì sao cậu ấy lại có tóc dài? Lại còn rất xinh đẹp, Trần Kiều yên lặng suy nghĩ.

Thi Diệc Thanh có chút xấu hổ nở ra một nụ cười: “À.”

“Vì sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?” Trần Kiều trong lòng khó chịu: “Chẳng lẽ cái này chính là ‘ vì đề cao tính chân thật của trò chơi mà thiết kế ra nhân vật giả định’?”

“?” Thi Diệc Thanh lúc đầu cũng không hiểu lời nói của cô, sau đó nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hoài nghi của cô cùng cái nhìn thận trọng, hắn đột nhiên nhận ra được điều gì, lập tức giơ tay lên khẳng định: “Không phải, tớ là người thật! Là người thật á!”

Trần Kiều vẫn nhìn hắn đầy hoài nghi như trước: “Cậu chứng minh như thế nào?”

Thi Diệc Thanh: “?” Hắn chậm rãi đặt câu hỏi: “Làm cách nào chứng minh tớ là người thật?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Nếu không...... Tớ làm mã reCAPTCHA bằng người để chứng minh cho cậu xem?”

“......” Trần Kiều nói: “Như vậy đúng là buồn cười, cậu thoạt nhìn quả thật rất giống người thật.”

“Giống cái gì, tớ chính là người thật!”

“Vậy cậu nói xem, bài tập ngữ văn cuối kỳ là như thế nào?”

Thi Diệc Thanh: “...”