Chương 24: Cô là kẻ điên sao???

Thầy giáo chủ nhiệm ở dưới chân Trần Kiều gào rống nói: “Các ngươi cái gì cũng không biết! Cái phòng học này thật sự không làʍ t̠ìиɦ thì không thể rời đi, kiên quyết rời đi sẽ chết! Cho nên ta không có cưỡng bức các cô ấy! Là ta đã cứu các cô ấy ra ngoài!”

Trần Kiều cười lạnh: “Một phòng học bỏ không như vậy, nếu không phải ngươi cố ý dẫn họ đến, những học sinh đó làm sao có thể lâm vào tình trạng như thế này? Hơn nữa nếu biết kiên quyết rời đi sẽ chết người, chắc chắn là đã xảy ra chuyện như vậy, tại sao sau đó không khóa phòng học này đi? Tất cả nhân viên quản lý của trường học này chỉ biết nhận tiền lương mà không biết làm gì sao?”

Như là đột nhiên nhớ tới cái gì, Trần Kiều đá vào chân ông ta: “Hừ, xét kỹ lại lời ngươi nói, lúc trước có người kiên quyết đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Hành động đầy vẻ khinh thường cùng lời nói như ra lệnh khiến giáo viên chủ nhiệm thực sự phẫn nộ, nhưng ông ta tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nén giận mà trả lời câu hỏi của cô: “Người kiên quyết đi ra ngoài đã bị xé nát thành mảnh vụn ...... Lúc ấy, trường học đã phải chi rất nhiều tiền mới làm cho chuyện này được lắng xuống!”

“Mảnh vụn?” Trần Kiều như suy tư gì: “Vốn đang định đẩy ngươi ra ngoài thử xem, nhưng mà nếu như biến thành một đống mảnh vụn thì sẽ dọa các học sinh khác tới xem, như vậy không tốt chút nào.”

Thầy giáo chủ nhiệm toát ra mồ hôi lạnh như mưa, bên trong tuy sợ nhưng bề ngoài lại mạnh miệng hăm dọa: “Ngươi biết cha vợ của ta là ai không? Nếu ta chết ở chỗ này, người nhà các ngươi đừng ai hòng nghĩ đến việc trốn!”

“Haha, uy hϊếp ta?” Trần Kiều cười: “Ngươi đã nói vậy ta càng muốn thử xem sao. Cha vợ ngươi là nhân viên của chính phủ sao, ông ta sẽ lạm dụng chức quyền để che giấu hành vi phạm tội của ngươi sao? Chi bằng ta cũng đưa ông ta đi vào nhà lao ăn cơm?”

Cô lầm bầm trong miệng nói: “À, dù sao cũng chỉ là thế giới tưởng tượng, cứ dứt khoát lấy dao xẻ dưa hấu mà chém chết ông ta đi?”

Hình như là cô nghiêm túc...... Cô là kẻ điên sao? Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy hoảng sợ.

“Được rồi, dừng nói chuyện phiếm ở đây, đã đến giờ xử lý phế vật!” Trần Kiều khoa tay múa chân một chút: “Thi Diệc Thanh, cậu nâng bên trái tớ nâng bên phải, sau đó cậu dẫm lên cái ghế dựa này, tớ ở bên này đẩy, ném ông ta xuống.”

“Được, tốt thôi.” Thi Diệc Thanh lên tiếng, kéo giáo viên chủ nhiệm từ trên mặt đất tới.

Giáo viên chủ nhiệm định nắm lấy bàn ghế để trụ cơ thể lại nhưng cơ thể không tuân theo ý muốn của ông ta, thế là ông ta bị kéo dài từ giữa phòng học tới bên cửa sổ. Ông ta nước mắt nước mũi giàn giụa mà cầu xin: “Cầu xin các ngươi buông tha cho ta, ta có thể cho các ngươi tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền! Một trăm vạn có đủ hay không? Không đủ cứ nói ta sẽ đưa thêm! Đừng gϊếŧ ta!”

Ông ta đổ mồ hôi đầm đìa. Đối diện với chuyện sinh tử trước mắt, đầu óc ông ta như linh hoạt hơn, chợt lóe lên một tia sáng như là nắm được một con đường sống: “Các ngươi không thể gϊếŧ ta! Trong cái phòng học này chỉ có đàn ông cùng đàn bà giao hợp mới có thể tính là làʍ t̠ìиɦ! Nếu gϊếŧ ta hai nữ sinh các ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không thoát ra được!”