Chương 25: Cái lão già đầu hói…

Trần Kiều dừng động tác.

Thầy giáo chủ nhiệm cho rằng ông ta hấp dẫn, giọng điệu lập tức dịu lại: “Ngươi thấy sao, chúng ta có thể hợp tác trước, những ân oán trước đây bỏ qua. Hai cô gái các ngươi làm sao mà động một cái là cứ kêu đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ......”

“Hắn không phải con gái.” Trần Kiều nói: “Nếu nói phải làʍ t̠ìиɦ, ta cũng lựa chọn sẽ làm cùng hắn. Người ta là thiếu niên đẹp trai trẻ trung, ai mà tưởng tượng được sẽ làʍ t̠ìиɦ cùng ngươi, cái lão già đầu hói bụng bự chứ.”

Thầy giáo chủ nhiệm: “?”

Ông ta không có để ý ẩn sau lời nói đó là cố ý làm nhục mình mà chỉ đờ đẫn chậm rãi hướng tầm mắt về phía ngón tay của Trần Kiều.

Thi Diệc Thanh lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng, động tác tay vẫn không dừng lại, kéo ông ta từ khung cửa sổ đi ra ngoài. Thế nhưng hắn không có cách nào, thân hình ông ta thật sự quá lớn, thật sự chỉ có thể dùng từ “quá mức” để hình dung.

Trên khung cửa sổ t còn lưu lại rất nhiều giọt máu do giáo viên chủ nhiệm toàn thân chảy máu tươi đầm đìa. Nửa người ông ta đã treo trên không nhưng ông ta vẫn cố gắng bám trụ khung cửa sổ, nhìn Thi Diệc Thanh, run run hỏi: “Ngươi, ngươi là nam?”

Trần Kiều thay hắn đáp: “Không giống sao? Ừ, hắn mặc váy quả thật rất xinh đẹp.”

Cô buông ra tay, vẫy tay về hướng giáo viên chủ nhiệm, cười tủm tỉm nói: “Hẹn gặp lại, thầy giáo của trường học kỳ quái.”

Thi Diệc Thanh cũng buông ra tay.

Thân hình giáo viên chủ nhiệm biến mất từ cửa sổ.

Chỉ sau hai giây hoặc một khoảng thời gian ngắn, dưới lầu truyền đến một tiếng phịch.

Ông ta chính là thủ phạm đứng sau vụ trường học kỳ quái, chính là ác mộng của đông đảo nữ sinh, cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này.

Trong chốc lát, phòng học vừa rồi còn giằng co đã im lặng.

Tay chân Thi Diệc Thanh có chút nhũn ra. Đây là lần đầu tiên hắn gϊếŧ người. Không đúng, chỉ là gϊếŧ nhân vật trong trò chơi. Tim của hắn đập thình thịch trong l*иg ngực. Hắn vừa mới làm một việc kinh khủng là chôn vùi một mạng người.

Hắn quay đầu nhìn về phía Trần Kiều, phát hiện cô không hề có một chút hoảng loạn nào, thậm chí còn chăm chú mà nhìn xuống.

Thi Diệc Thanh cũng theo cô nhìn xuống một cách thoáng qua, ngay lập tức thấy trước mắt đúng là yêu cầu làʍ t̠ìиɦ. Đây đúng là trò chơi rác rưởi, tùy tiện thể hiện bạo lực đẫm máu lại còn yêu cầu trẻ vị thành niên làʍ t̠ìиɦ.

Hắn cảm thấy có chút khó lý giải: “Vì sao mà nhìn bề ngoài tâm trạng của cậu lại tốt vậy?”

“Cậu có nghe qua câu đố hóc búa về xe điện chưa?” Trần Kiều nói: “Một chiếc xe điện bị mất kiểm soát chạy tới, trên đường di chuyển của nó có mấy người vô tội bị trói vào đó.”

Thi Diệc Thanh đương nhiên nghe qua. Hắn tự hỏi một lát, đột nhiên bừng tỉnh: “Ý của cậu nói là chúng ta giống như đang điều khiển tay lái của xe điện trong câu hỏi hóc búa, tuy rằng gϊếŧ chết một người khác nằm ngoài quỹ đạo của xe điện nhưng lại cứu được vài người?”

“Không” Trần Kiều nói: “Cái lão già đầu trọc kia chính là xe điện mất kiểm soát, đầy hứng thú mà chuẩn bị nghiền chết người trẻ, mà chúng ta chỉ là quả bom được trang bị cho xe điện.”

Thi Diệc Thanh:?