Chương 25

Nhảy bật ra sau, tôi thét lên:- Ông điên rồi. Không đời nào tôi làm đệ tử của ông. Ông hóa khùng mới nghĩ như vậy.

Ông Crepsley nhún vai, thản nhiên nói:

- Vậy thì Steve Leonard phải chết.

Tôi năn nỉ:

- Xin ông cứu nó. Còn cách nào khác nữa không?

- Không bàn cãi. Nếu mi muốn cứu bạn thì phải theo ta. Nếu mi từ chối, không còn gì để nói thêm nữa.

- Nếu tôi…

Ông Crepsley đập tay xuống bàn, quát lớn:

- Đừng làm mất thì giờ của ta. Ta đã phải sống trong cái hố dơ bẩn đầy gián bọ này hai tuần rồi. Nếu mi không đồng ý với lời đề nghị của ta, cứ việc nói, ta sẽ đi khỏi đây ngay. Nhưng đừng phí thì giờ mặc cả, vì không có một giá nào khác nữa đâu.

Tôi tiến gần ông ta vài bước, chậm chạp gật đầu:

- Cho tôi biết thêm vài điều về những gì phải làm, để trở thành đệ tử của một ma-cà-rồng.

Crepsley mỉm cười cắt nghĩa:

- Mi sẽ là người đồng hành với ta. Cùng ta chu du khắp thế giới. Gác cho ta ngủ, lo cho ta ăn, đem quần áo của ta đến cửa hàng giặt ủi. Mi sẽ đánh giày cho ta. Chăm sóc quý bà Octa. Tóm lại, mi sẽ chu toàn những nhu cầu hàng ngày của ta. Đáp lại, ta sẽ dạy mi cách thức để trở thành một ma-cà-rồng.

- Tôi có “phải” trở thành ma-cà-rồng không?

- Tất nhiên. Nhưng trước tiên mi chỉ có được một vài pháp thuật. Ta sẽ làm mi chỉ có phân nửa là ma-cà-rồng thôi. Phân nửa còn lại mi vẫn là người. Như thế, mi vẫn có thể ra ngoài vào ban ngày. Mi không cần nhiều máu mới có thể sống nổi. Nhưng như vậy tuổi của mi chỉ tính bằng phân nửa ma-cà-rồng chúng ta.

- Nghĩa là sao?

- Ma-cà-rồng không bất tử như người ta tưởng, nhưng chúng ta sống lâu hơn con người. Một tuổi của chúng ta tính bằng mười năm. Còn mi, một tuổi chỉ được tính bằng năm năm.

- Ý ông là cứ sau năm năm, tôi mới già đi một tuổi thôi?

- Chính xác.

- Có vẻ gian lận quá!

- Tùy mi. Ta không thể ép mi làm đệ tử của ta. Nhưng đó là đề nghị duy nhất ta đưa ra. Nếu không đồng ý, không thích, mi cứ thoải mái ra về.

Tôi kêu lên:

- Nhưng nếu tôi không chấp nhận đề nghị của ông, Steve sẽ chết?

- Đúng. Mạng sống của nó tùy thuộc vào sự chọn lựa của mi.

- Không còn chọn lựa nào khác nữa sao?

- Không. Ta chỉ có một đề nghị đó thôi. Mi chấp nhận không?

Tôi suy tính. Thật tình chỉ muốn nói không, rồi chạy ra khỏi nơi này, không bao giờ trở lại. Nhưng tôi làm thế, thì Steve sẽ chết. Nó có đáng để tôi làm điều này không? Tội của mình có đủ để phải hy sinh cả cuộc đời cho nó? Và, câu trả lời là:

Có!

Tôi thở dài nói:

- Được. Dù không thích, nhưng không còn cách nào khác nữa. Tôi muốn ông hiểu một điều: nếu có cơ hội phản bội ông, tôi sẽ làm. Nếu có dịp may thanh toán công nợ với ông, tôi sẽ không bỏ lỡ. Đừng bao giờ đặt niềm tin vào tôi.

- Mi đàng hoàng sòng phẳng lắm. Đó là lý do ta muốn nhận mi làm đệ tử. Phụ tá của một ma-cà-rồng phải có lòng can đảm. Tính cách đấu tranh của mi thực sự hấp dẫn ta. Ta rất biết, để một thiếu niên như mi gần gũi là một điều rất nguy hiểm. Nhưng khi những vỏ bọc bên ngoài không còn nữa, mi sẽ là một đồng minh rất xứng đáng của ta.

Ông ta đứng dậy, xô cái bàn sang một bên. Trông cao sừng sững như một tòa nhà và từ ông bốc ra một mùi gớm ghiếc mà bây giờ tôi mới nhận ra. Mùi máu.

Ông ta đưa hai tay lên, những ngón tay không dài lắm, nhưng nhọn hoắt. Những ngón tay trái cắm vào phần thịt của đầu những ngón tay phải, rồi làm ngược lại. Trông khi làm vậy mặt ông nhăn nhó vì đau đớn. Ông ta bảo tôi:

- Đưa tay mi cao lên.

Nhìn máu nhỏ giọt từ những ngón tay ông, tôi sợ hãi đứng im thin thít. Gầm lên, ông ta chộp hai tay tôi, lật ngửa ra. Tôi thét lên khi những móng nhọn dính móng của ông ta đâm phập vào đầu ngón tay tôi. Ngã ngửa ra sau, tôi rụt tay về, chùi vội vàng lên áo.

- Đừng như trẻ con thế.

- Đau quá.

Ông ta cười lớn.

- Đương nhiên là đau. Ta cũng đau vậy. Mi tưởng trở thành ma-cà-rồng dễ lắm sao? Phải làm quen với đau đớn. Còn nhiều cái đau chờ đợi chúng ta trong tương lai.

Cầm mấy ngón tay tôi, ông ta đưa vào miệng mυ"ŧ chút máu, nếm thử. Sau cùng ông ta gật đầu, bảo:

- Máu tốt. Chúng ta có thể tiếp tục.

Lần lượt những ngón tay tôi bị móng tay ông ta đâm vào như kim tiêm. Hai cánh tay tê dại. Rồi tôi có cảm giác, từ tay trái tôi, máu đang chuyển từ thân thể tôi sang người ông ta, trong khi máu ông ta chuyển ngược sang tôi qua tay phải và lan tỏa đi khắp người tôi. Tim tôi đau nhói như bị đâm. Tôi tưởng mình sắp bị ngất đi. Ông Crepsley cũng không hơn gì tôi: mồ hôi toát ra, răng nghiến chặt.

Mấy giây sau, ông bật lên một tiếng kêu, rồi buông tay tôi ra. Tôi ngã ngửa trên sàn, vừa choáng váng vừa buồn nôn. Ông Crepsley bảo:

- Đưa tay cho ta, nước bọt của ta sẽ làm liền vết thương, nếu không mi sẽ bị chết vì mất hết máu.

Sau khi được ông ta dùng nước bọt cầm máu, trên đầu mười ngón tay tôi còn in rõ mười vết sẹo rất nhỏ. Ông ta bảo:

- Mi sẽ được nhận ra là ma-cà-rồng nhờ mấy cái sẹo này. Còn những cách khác làm biến đổi một con người, nhưng phương pháp này đơn giản và ít đau đớn nhất.

- Vậy là trong tôi, một nửa đã là ma-cà-rồng?

- Đúng.

- Tôi chẳng cảm thấy gì khác hết.

- Mấy ngày nữa ảnh hưởng mới rõ ràng hơn. Phải có thời gian điều chỉnh, nếu không mi sẽ bị sốc rất mạnh.

- Ông trở thành ma-cà-rồng hoàn toàn bằng cách nào?

- Giống như vậy thôi. Nhưng thời gian truyền máu lâu hơn, để lượng máu ma-cà-rồng vào thân thể mi nhiều hơn.

- Với khả năng mới này, tôi có thể làm được những gì? Biến thành con dơi được không?

Ông ta cười tưởng đến nổ tung căn hầm:

- Biến thành một con dơi? Mi không thật sự tin vào những chuyện nhảm nhí đó chứ? Làm sao một con người to đùng như ta và mi lại có thể biến thành con chuột biết bay bé tí xíu đó được.

- Vậy thì chúng ta làm được trò trống gì?

- Ngay lúc này không thể cắt nghĩa hết được. Chúng ta còn phải lo cho bạn mi. Nếu trước buổi sáng mai, nó không có thuốc giải thì ta cũng bó tay luôn. Chúng ta còn nhiều thời gian để trở lại vấn đề ma-cà-rồng. Nên nhớ là còn nhiều, còn rất nhiều thời gian giữa ta và mi trên cõi đời này.

Vừa nói Crepsley vừa nham nhở cười.