Chương 26

Ông Crepsley dẫn lối tôi lên thang và ra khỏi rạp. Ông ta đi phăng phăng trong bóng tối. Tôi thấy mình cũng nhìn rõ hơn một chút đối với lúc vào, nhưng có thể chỉ là vì mắt tôi đã quen với bóng tối, chứ không phải vì trong tôi có máu ma-cà-rồng.Vừa ra tới bên ngoài, ông ta bảo tôi nhảy lên lưng và dặn dò thêm:

- Ôm chặt cổ ta. Không được buông tay hay nghiêng ngả người.

Ngồi trên lưng nhìn xuống, tôi thấy chân ông mang đôi giày đi trong nhà. Thật lạ, đi đường xa mà lại xỏ đôi giày vải mỏng dính này. Nhưng tôi không hỏi gì.

Lúc ông ta bắt đầu chạy, tôi không nhận ra điều gì khác lạ, nhưng rồi nhà cửa cứ vùn vụt thụt lùi lại phía sau. Đôi chân ông Crepsley dường như không có vẻ di chuyển mau đến thế. Trái lại hình như thế giới vận chuyển nhanh hơn và chúng tôi bị trượt qua nó.

Chỉ vài phút là chúng tôi đã tới bệnh viện. Xuống khỏi lưng ông, tôi hỏi:

- Ông làm cách nào vậy?

- Tốc độ là một phần của ma-cà-rồng.

Ông nói gọn lỏn, rồi buộc chặt cổ áo choàng, kéo tôi vào bóng tối, để không ai nhìn thấy. Ông hỏi:

- Bạn mi nằm phòng nào?

Tôi cho ông biết số phòng. Ông ngẩng lên đếm cửa sổ, rồi bảo tôi nhảy lại lên lưng. Sau khi tôi ôm chặt cổ ông, ông tiến lại bức tường bệnh viện, cởi giày, rồi bấu ngón chân, ngón tay lên tường, lẩm bẩm:

- Hừ, mục nát cả rồi, nhưng không sao. Đừng hoảng, nếu ta bị trượt chân. Ma-cà-rồng thừa sức hạ cánh an toàn. Đừng lo.

Ông bắt đầu leo – những móng tay thọc vào tường như những cái móc. Chỉ một loáng, chúng tôi đã lên tới cửa sổ phòng Steve và bám thành cửa, nhìn vào.

Không biết lúc đó là mấy giờ, nhưng không thấy bóng ai ngoài Steve. Ông Crepsley thử mở, nhưng cửa khóa. Một tay đặt lên tấm kính bên ngoài chốt cửa, tay kia búng nhẹ mấy ngón.

Chốt cửa bung ra. Ông đẩy cửa sổ, leo vào phòng. Tôi tụt xuống khỏi lưng ông và trong khi ông kiểm tra cửa ra vào, tôi đứng nhìn Steve. Hơi thở nó nặng nề hơn trước và trên mình nó đầy dây nhợ mới gắn với cái máy.

Đứng sau lưng tôi, ông Crepsley bảo:

- Tác dụng nọc độc nhanh quá. Chắc không còn kịp nữa rồi.

Tôi lạnh toát người như hóa thành nước đá.

Ông Crepsley cúi xuống vạch mắt Steve. Một lúc lâu ông vừa chăm chú bắt mạch vừa nhìn tròng mắt nó. Sau cùng ông lẩm bẩm:

- Chúng ta đến vừa kịp lúc. Chỉ vài tiếng nữa nó sẽ là cái xác không hồn.

- Hãy tìm cách cứu nó ngay đi.

Tôi không thể nhìn cảnh thằng bạn thân nhất cận kề cái chết như thế này lâu hơn nữa.

Ông Crepsley lục lọi trong cả đống túi của ông, mọi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Ông bật đèn đầu giường, soi chai thuốc vào ánh sáng, bảo:

- Phải rất thận trọng, vì thuốc giải này cũng nguy hiểm không kém gì nọc độc. Vài giọt là quá đủ để…

Ông xoay đầu Steve sang một bên, rồi bảo tôi giữ chặt. Dùng móng tay, ông ta rạch một đường nhỏ lên cổ của Steve. Máu ứa ra. Một tay ông giữ vết cắt, tay kia bật mở nút chai.

Ông đưa chai thuốc lên miệng… uống! Tôi cuống quýt hỏi:

- Ông làm trò gì vậy?

- Ta đâu biết dùng kim tiêm như bác sĩ. Phải truyền qua đường miệng chứ sao.

- An toàn không? Có lây vi trùng sang nó không?

- Nếu muốn thì đi gọi bác sĩ đi. Còn không thì phải đặt tin tưởng vào một người đã từng quen với việc này từ trước khi ông nội mi sinh ra kìa.

Ông ta đổ hết chai thuốc vào miệng, rồi súc sùng sục. Cúi xuống ghé môi lên cổ Steve. Phùng hai má, ông thổi mạnh thuốc qua vết cắt.

Xong xuôi, ông ta ngồi thẳng dậy, nhỏ toẹt một bãi xuống sàn, nói:

- Sợ nhất là nuốt phải thứ quỷ này. Rất nguy hiểm. Ta phải tập tành dữ lắm mới tìm được phương pháp truyền thuốc đơn giản và an toàn như thế này đấy.

Tôi chưa kịp trả lời, bỗng thấy Steve nhúc nhích. Nó ngọ nguậy cổ, rồi đầu rồi tới vai. Chân tay nó hơi giật lên. Nó nhăn mặt bật ra tiếng rên.

Tôi giật mình, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra, hốt hoảng hỏi:

- Nó sao vậy?

Ông Crepsley cất chai thuốc vào túi, nói:

- Không sao, ổn rồi. Trở về từ mí vực của tử thần có bao giờ thoải mái đâu. Nó sẽ phải chịu đau đớn một thời gian ngắn. Nhưng nó sẽ sống.

- Có bị phản ứng phụ gì không? Như liệt nửa người hay…

- Không. Chỉ hơi bị lựng khựng khi sinh hoạt lại và rất dễ bị cảm lạnh. Còn ngoài ra nó sẽ bình thường như trước.

Thình lình Steve mở choàng hai mắt, chăm chú nhìn tôi và ông Crepsley. Mặt thoáng bối rối, nó ráng nói nhưng đôi môi không hoạt động được. Rồi hai mắt lờ đờ nhắm lại.

Tôi lay gọi:

- Steve! Steve!

- Không sao đâu. Suốt đêm nay nó sẽ khi mê khi tỉnh như vậy đó. Sáng mai nó sẽ thức dậy và tới chiều là đòi ăn. Nào, chúng ta đi thôi.

- Tôi muốn ở lại thêm chút nữa, để biết chắc là nó đã tỉnh lại.

Ông Crepsley cười:

- Mi muốn biết chắc ta có lừa mi không hả? Ngày mai chúng ta sẽ trở lại. Bây giờ phải đi, nếu không…

Thình lình cửa bật mở, một cô y tá bước vào đứng chết sững:

- Trời đất! Các người là ai?

Ông Crepsley phản ứng rất nhanh: giật tấm mềm của Steve, ném trùm lên cô y tá. Cô ta lúng túng vấp ngã khi cố gỡ bỏ tấm mền.

Ông Crepsley vừa chạy tới cửa sổ vừa rít lên nho nhỏ:

- Mau, vọt ngay.

Tôi nhìn bàn tay ông ta đưa ra, rồi nhìn Steve, nhìn cô y tá, nhìn ra cánh cửa bỏ ngỏ.

Ông xuôi tay, buồn rầu nói:

- Ta biết, mi sẽ trở lại thương lượng với ta.

Tôi ngập ngừng mở miệng, nhưng rồi không hề suy nghĩ, chạy ra cửa. Tôi tưởng ông ta sẽ ngăn tôi lại. Nhưng không, ông ta chỉ réo theo:

- Được, chạy đi, Darren Shan. Mi không thoát được đâu. Bây giờ mi đã là một sinh vật của đêm tối rồi. Mi là một trong số chúng ta. Mi sẽ trở lại. Quỳ lết trở lại mà cầu xin ta cứu giúp. Chạy đi, thằng ngu, chạy đi.

Rồi ông bật cười vang.

Tiếng cười của ông ta theo tôi ra hành lang, xuống cầu thang, ra tới cửa bệnh viện. Vừa chạy tôi vừa ngoái nhìn lại sau, nhưng suốt dọc đường về nhà tôi không hề thấy bóng dáng, mùi máu, hay âm thanh nào của ông ta.