Chương 28

Buổi chiều, tôi tránh mặt Steve, chạy thẳng về nhà. Tôi xấu hổ quá. Tại sao tôi lại làm chuyện đó? Tôi không muốn uống máu của bất kỳ ai. Tôi không hề có ý định tìm kiếm nạn nhân. Vậy thì tại sao tôi lại nhảy tới Alan như một con dã thú? Nếu chuyện này lại xảy ra nữa thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu lần tới không có ai chung quanh để ngăn tôi lại…Không. Đó chỉ là một ý nghĩ điên rồ thôi. Thấy máu làm tôi bị quá bất ngờ. Kinh nghiệm này sẽ giúp tôi có thể kiểm soát mình trong lần tới.

Tôi vào phòng tắm súc miệng, đánh răng nhiều lần.

Tôi nhìn kỹ mặt mình trong gương. Chẳng có gì thay đổi. Răng không nhọn hay dài thêm. Mắt và tai vẫn thế. Thân hình vẫn như trước: Không mập thêm, không thêm cơ bắp. Chỉ thấy một điều khác lạ, móng tay tôi thẫm màu và cứng hơn.

Tôi rạch một móng tay lên gương, nó tạo nên một vết xước dài. Tôi tự nhủ: “Mình phải thận trọng với mấy móng tay này”.

Ngoài chuyện tấn công Alan, tôi chưa tỏ ra tệ lắm. Càng nghĩ tôi càng bớt sợ. Được, từ nay tôi sẽ cảnh giác khi nhìn thấy máu. Những vụ như thế sẽ giảm đi.

Và đời tôi sẽ tốt đẹp hơn. Tôi khỏe hơn, chạy nhanh hơn tất cả những đứa bằng tuổi. Tôi sẽ trở thành một lực sĩ, võ sĩ hoặc một cầu thủ.

Thử tưởng tượng: một ma-cà-rồng đầy phép thuật trở thành cầu thủ! Tôi sẽ làm ra bạc triệu, sẽ xuất hiện trên truyền hình, người ta sẽ viết sách, làm phim về cuộc đời tôi. Có thể tôi còn sẽ được mời hát chung với một ban nhạc danh tiếng. Có thể tôi sẽ gia nhập làng điện ảnh, đóng thế vai những diễn viên nhí trong những màn nguy hiểm. Hoặc…

Tư tưởng tôi bị ngắt đứt vì tiếng gõ cửa. Tôi hỏi:

- Ai đó?

- Annie. Anh xong chưa? Em chờ đi tắm nãy giờ.

- Vào đi. Anh xong rồi.

Vừa bước vào, nó nói ngay:

- Ghê! Soi gương, ngắm nhan sắc hoài.

- Chứ sao.

- Em có bản mặt giống anh, em phải tránh xa cái gương cả cây số.

Nó chọc tôi. Cuốn khăn tắm quanh người, nó mở nước, rồi đưa tay thử nước đủ nóng chưa. Ngồi bên thành bồn tắm, Annie ngắm nghía tôi, bảo:

- Trông anh kỳ quá.

- Có gì đâu mà kỳ.

- Có mà. Em không biết là cái gì, nhưng trông anh khang khác.

- Chỉ tưởng tượng tào lao. Anh chẳng khác tí nào.

- Không, rõ ràng anh…

Bồn tắm đầy tràn, nó quay lại, cúi mình tắt vòi nước. Tôi chợt chăm chú nhìn gáy nó. Khi ngẩng lên nó trợn mắt nhìn tôi hỏi:

- Darren, anh…

Tôi đưa tay phải lên. Nó im bặt, mắt mở to lặng lẽ nhìn theo ngón tay tôi đang từ từ đưa qua lại, rồi vẽ thành những hình tròn nhỏ. Tôi không biết làm cách nào tôi làm được như thế: tôi đang thôi miên nó! Giọng tôi trầm hơn bình thường:

- Lại đây.

Annie đứng dậy, tiến lại gần tôi như một người mộng du.

Khi nó đứng trước mặt tôi, tôi đưa mấy ngón tay lên cổ nó. Hơi thở nặng nề, tôi nhìn nó như qua một màn sương mù. Tôi liếʍ môi, trong khi bụng sôi sùng sục. Phòng tắm nóng như lò lửa. Những giọt mồ hôi lã chã trên mặt Annie.

Tôi vòng ra sau lưng nó. Những mạch máu cổ nó phập phồng dưới ngón tay tôi. Miệng mở rộng, răng nhe ra, tôi cúi xuống. Rồi chợt thấy bóng mình trong gương, làm tôi khựng lại.

Đó là một cái mặt nạ rúm ró, xa lạ. Mắt đỏ rực, đầy những vết nhăn. Nụ cười thâm độc. Tôi nhìn sát vào gương. Chính là tôi, mà lại không phải tôi. Dường như có hai kẻ chia nhau một thể xác. Một đứa trẻ bình thường và một con thú man rợ của đêm tối.

Trong khi tôi nhìn trừng trừng như thế, cái mặt độc ác mờ dần và sự thèm khát máu biến mất. Tôi khϊếp đảm nhìn Annie. Tôi đã định cắn, định gϊếŧ hại em gái ruột của mình!

Tôi kêu lên, bật người ra sau. Lấy tay che mặt, tôi bàng hoàng sợ hãi, sợ tấm gương và những gì nhìn thấy. Annie ngơ ngác nhìn quanh hỏi:

- Chuyện gì vậy? Em đi tắm mà, phải không? Nước sẵn sàng chưa?

Tôi nhẹ nhàng bảo nó:

- Sẵn sàng rồi, em.

Tôi cũng đã sẵn sàng. Sẵn sàng trở thành một ma-cà-rồng.

Vừa bước ra, tôi vừa nói:

- Anh ra đây, em tắm đi.

Ra tới phòng ngoài, tôi dựa tường thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.

Chuyện đó không thể kiểm soát được như tôi tưởng. Tôi không thể chống lại cơn khát máu. Chỉ nghĩ đến máu cũng đủ làm con quái vật trong tôi xuất hiện.

Tôi lê bước về phòng, lăn trên giường mà khóc. Tôi biết cuộc sống của một con người đã chấm dứt. Đời sống của một thằng Darren Shan chân chất trước kia không còn nữa. Phần ma-cà-rồng trong tôi không thể kiểm soát nổi. Sớm muộn tôi cũng sẽ gây ra những điều khủng khϊếp và sẽ có ngày tôi gϊếŧ ba má và Annie.

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Sự sống của tôi không còn quan trọng nữa, nhưng sự sống của bạn bè và gia đình tôi rất quan trọng. Vì những người đó, tôi sẽ đi, thật xa, để không có thể làm hại ai được nữa.

Trời vừa sụp tối, tôi đi ngay. Lần này tôi không đợi ba má ngủ say. Tôi không dám, vì biết ba hoặc má sẽ vào phòng tôi trước khi đi ngủ. Tôi có thể hình dung cảnh má cúi xuống hôn, chúc tôi ngủ ngon, và tôi… vùng lên, cắn ngay cổ bà.

Tôi không để lại thư và cũng không mang theo gì. Tôi chỉ nghĩ đến một điều, ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.

Với tôi, rạp hát cũ kỹ này chẳng có gì đáng sợ nữa. Tôi đã quen thuộc với nó rồi. Vả lại, những ngôi nhà ma ám đối với ma-cà-rồng nào có nghĩa gì.

Ông Crepsley đang chờ tôi ngay sau cửa chính.

- Ta đã nghe tiếng mi tới. Mi nấn ná với loài người lâu hơn ta tưởng.

- Tôi đã hút máu một bạn thân, suýt cắn cả em gái mình.

- Mi ra đi nhẹ nhàng đó. Nhiều ma-cà-rồng tỉnh ra, mới biết đã gϊếŧ người thân của mình rồi.

- Không còn đường nào trở lại nữa sao? Không có thứ thuốc thần nào giúp tôi trở lại làm người, hay ngăn tôi tấn công người khác sao?

- Bây giờ chỉ có một cách ngăn mi làm điều đó: một cây nhọn đâm xuyên qua tim mi.

Tôi thở dài:

- Cũng được. Dù chẳng mong gì điều đó, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Bây giờ tôi đã là của ông. Nếu muốn, ông hãy làm đi.

- Chắc mi không tin những điều ta sắp nói: ta biết những khốn khổ mi phải chịu đựng trong mấy ngày qua. Ta rất thương mi. Nhưng đừng để phí thời gian thêm nữa. Nào, lại đây, Darren Shan, chúng ta còn nhiều việc phải làm trước khi mi chính thức trở thành đệ tử của ta.

- Chẳng hạn là việc gì?

Tôi bối rối hỏi. Với nụ cười tinh quái, ông ta trả lời:

- Trước hết, hai chúng ta phải… gϊếŧ chết mi.