Chương 29

Tôi dành hai tuần lễ cuối cùng để nói lời vĩnh biệt. Tôi đến thăm tất cả những nơi thân thiết: thư viện, hồ bơi, rạp chiếu phim, công viên, hội trường bóng đá. Tôi đi chơi mấy nơi với má hoặc ba, với Alan Morris hay với Tommy Jones. Tôi muốn dành chút thời gian với Steve, nhưng tôi không dám gặp nó.Tôi luôn có cảm giác bị theo dõi. Nhưng lần nào quay lại, đều không thấy ai. Dần dần tôi không thèm bận tâm nữa.

Mỗi phút gần gia đình và bạn bè, tôi đều cư xử như đó là những giây phút đặc biệt nhất đời. Tôi ghi nhớ từng khuôn mặt, từng giọng nói, để không bao giờ có thể quên. Biết rằng chẳng bao giờ còn gặp lại những người thân yêu này nữa, làm tim tôi tan nát. Nhưng đâu còn đường nào để trở về nữa đâu?!

Trong những ngày nghỉ cuối tuần đó mọi người thật tuyệt vời. Những nụ hôn của má không làm tôi ngượng ngùng, những lệnh ba đưa ra không làm tôi khó chịu, những trò đùa ngốc nghếch với Alan không làm tôi bực mình.

Tôi dành nhiều thời gian vui đùa với Annie hơn những người khác. Cho nó cưỡi ngựa nhong nhong trên lưng, đưa nó đến hội trường bóng đá với tôi và Tommy. Thậm chí tôi còn chơi búp-bê với nó.

Nhiều khi, nhìn ba má và Annie tôi mới nhận ra tôi đã yêu cha mẹ và em tôi đến ngần nào. Tôi chỉ muốn khóc thôi, đời tôi sẽ ra sao khi thiếu cha mẹ và em. Những lúc đó tôi chỉ biết quay đi, hít sâu một hơi. Nhưng nhiều khi tôi phải bỏ chạy, tìm nơi vắng vẻ để khóc một mình.

Tôi nghĩ ba má đoán tôi có vấn đề. Tối thứ bảy đó, má vào phòng ngồi với tôi thật lâu. Má kể chuyện và lắng nghe tôi nói. Nhiều năm rồi hai mẹ con tôi chưa ngồi bên nhau như thế. Sau khi bà ra khỏi phòng, tôi ân hận vì đã không có nhiều đêm hạnh phúc thế này với mẹ.

Buổi sáng, ba hỏi tôi có gì muốn bàn bạc với ông không. Ông bảo tôi là một chàng trai đang lớn và sẽ có nhiều thay đổi, ông thông cảm nếu tôi có những điều trái tính hoặc muốn ở một mình. Nhưng ông sẽ luôn sẵn sàng có mặt để chuyện trò cùng tôi.

“Ba ơi! Từ nay ba luôn có mặt tại nhà, còn con thì không!” Tôi thầm nhủ và lại muốn khóc. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ gật đầu cám ơn ba.

Tôi cố gắng hết sức mình, cư xử thật tốt đẹp với mọi người. Tôi muốn để lại một ấn tượng hoàn hảo cuối cùng về mình, để tất cả sẽ nhớ đến tôi như một đứa con hiếu thảo, một người anh, người bạn tốt. Tôi không muốn mọi người có những ý nghĩ xấu về mình sau khi tôi… ra đi.

Chủ nhật đó ba định đưa cả gia đình đến cửa hàng ăn tối. Nhưng tôi xin ba ăn tại nhà. Đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của tôi với cha mẹ và em. Để nhiều năm sau, khi nhìn lại, tôi còn có thể nhớ cảnh gia đình sum họp tại nhà. Một gia đình hạnh phúc!

Má đã nấu món tôi yêu thích: thịt gà, khoai tây chiên, ngô nướng. Tôi và Annie uống cam tươi, ba má chung nhau một chai rượu nho. Chúng tôi ăn tráng miệng bằng bánh phô-mát, rưới mứt dâu. Cả nhà đều hào hứng. Chúng tôi hát nhiều bài. Ba làm đủ trò vui nhộn. Má bắt nhịp bằng hai cái muỗng. Annie ngâm thơ. Rồi cùng nhau tham gia trò ra câu đố.

Đó là một ngày tôi đã ước mong không bao giờ chấm dứt. Nhưng cũng đến lúc mặt trời chìm khuất và màn đêm bao phủ bầu trời

Ba nhìn đồng hồ, nói:

- Tới giờ đi ngủ rồi. Sáng mai hai con còn phải đi học sớm.

“Không” tôi nghĩ “Chẳng bao giờ con đi học nữa”. Điều đó, trước kia chắc làm tôi khoái lắm. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ: “Điều đó có nghĩa là không còn thầy Dalton, không bạn bè, không sân bóng, không cả con đường mỗi ngày tới lớp”.

Tôi lần lữa kéo dài giờ chui vào giường, từ từ thay quần áo, chậm chạp đánh răng rửa mặt. Rồi, không còn có thể nấn ná hơn được nữa, tôi xuống phòng khách. Ba má đang nói chuyện, ngạc nhiên thấy tôi chưa đi ngủ. Má hỏi:

- Con sao vậy? Không bệnh chứ?

- Dạ không. Con khỏe. Con chỉ muốn chúc ba má ngủ ngon.

Tôi vòng tay ôm ba, hôn lên má ông. Tôi cũng hôn má và chúc hai người ngủ ngon.

Ba cười lớn, xoa chỗ má tôi vừa hôn, nói:

- Vụ này viết sách được đây. Angie ơi, lần cuối cậu Cả hôn, chúc bố mẹ ngủ ngon là từ bao giờ nhỉ?

- Quá lâu rồi.

Má vỗ đầu tôi, mỉm cười nói. Tôi bảo:

- Con yêu ba má thật mà. Con biết con ít nói ra. Nhưng con rất yêu ba má, yêu mãi mãi…

- Ba má cũng yêu con. Đúng không ba nó?

- Đúng quá đi chứ.

- Vậy thì nói với con đi.

Ba thở dài, trợn mắt để làm tôi cười:

- Ba yêu con lắm, Darren.

Rồi ông ôm tôi, nghiêm mặt bảo:

- Ba yêu con thật mà.

Tôi miễn cưỡng ra khỏi phòng, nhưng đứng lại sau cửa nghe má nói:

- Anh thấy con có sao không?

- Khó biết tụi trẻ nghĩ gì lắm.

- Không biết chuyện gì, gần đây nó kỳ cục quá.

- Hay cu cậu có bồ?

- Có thể.

Giọng má yếu xìu, không chút tự tin.

Tôi không dám nấn ná thêm, vì sợ sẽ chạy vào thú thật hết mọi chuyện. Và nếu tôi làm thế, ba má sẽ tìm cách ngăn cản kế hoạch của tôi và ông Crepsley. Ông bà không tin ma-cà-rồng có thật, nên không ngại gì chống lại để giữ tôi, dù nguy hiểm.

Nhưng nhớ lại chuyện tôi suýt cắn Annie, tôi không thể để ba má ngăn cản tôi được.

Tôi chạy lên lầu. Đó là một đêm nóng bức, nên cửa sổ phòng tôi mở ngỏ. Đây cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch này.

Nghe tiếng tôi đóng cửa, ông Crepsley nhào ngay ra từ tủ áo, phàn nàn:

- Hôi đến nghẹt thở luôn. Tội nghiệp quý bà Octa phải giam mình trong đó.

- Ông im đi.

- Sao thô lỗ thế? Ta chỉ đưa ra chút nhận xét thôi mà.

- Với ông thì chẳng là gì, nhưng với tôi thì đây là nhà tôi, phòng tôi, tủ áo của tôi. Tôi chỉ còn vài giây phút cuối cùng nhìn những thứ này. Sau đêm nay, chẳng bao giờ tôi còn gặp lại nữa. Đừng chê bai, ông hiểu chứ?

- Ta xin lỗi.

Nhìn quanh phòng lần cuối, tôi thở dài rầu rĩ, lôi từ gầm giường ra một túi xách, đưa cho ông Crepsley. Ông ta nghi ngờ hỏi:

- Cái gì đây?

- Đồ cá nhân. Quyển nhật ký, tấm ảnh gia đình và ít đồ lặt vặt. Ông giữ giùm tôi được chứ?

- Được.

- Nhưng ông phải hứa không được lấy ra xem.

- Không có gì là bí mật giữa ma-cà-rồng với nhau. Nhưng… được rồi, ta hứa.

- Ông đem theo thuốc chứ?

Ông ta gật, đưa cho tôi cái chai nhỏ. Đó là một chất lỏng đen thui, sền sệt và hôi rinh rích.

Ông Crepsley bước ra phía sau, đặt tay lên cổ tôi. Tôi lo lắng hỏi:

- Ông tin cách này thành công chứ?

- Hãy tin ta.

- Tôi tưởng, cổ bị gãy thì làm sao đi lại, nhúc nhích được nữa.

- Không. Xương cổ không là vấn đề. Gãy cột sống mới bị tê liệt. Ta sẽ thận trọng, không phạm tới cột sống.

- Liệu bác sĩ có phát hiện ra không?

- Thuốc sẽ làm tim mi như ngừng thở, cộng thêm cái cổ gãy, chắc chắn họ sẽ tin là mi chết rồi. Nếu là người lớn, họ sẽ giải phẫu tử thi để khám nghiệm. Nhưng chẳng bác sĩ nào ham mổ xác một thằng nhóc như mi đâu. Nào, bây giờ mi có muốn biết tất cả diễn tiến và mi phải hành động như thế nào không?

- Có chứ.

- Nếu mi phạm một sai lầm nhỏ, kế hoạch của chúng ta sẽ bị thất bại.

- Tôi không phải là thằng ngốc. Tôi biết phải làm gì.

- Vậy thì làm đi.

Tức giận, tôi đưa chai thuốc lên tu ừng ực. Nhăn mặt vì vị tanh, rồi toàn thân tôi cứng dần. Không đau đớn lắm, nhưng cảm giác buốt lạnh len lỏi vào xương tủy, mạch máu tôi. Răng tôi va vào nhau.

Chừng mười phút sau ma lực của thuốc mới có tác dụng. Chân tay tôi không còn nhúc nhích được nữa. Tim và phổi ngừng hoạt động (thật ra, chúng hoạt động yếu tới mức không thể nhận ra).

- Ta sắp bẻ cổ mi đây.

Ông ta vừa dứt lời, tôi nghe một tiếng “rắc”, cổ tôi bị vặn sang một bên. Ông ta bồng tôi lên, nói:

- Ta phải quăng mi thật mạnh ra ngoài, để tạo hiện trường như thật. Có thể mi sẽ bị gãy thêm mấy cái xương và khi thuốc giảm tác dụng, mi sẽ bị đau vài ngày, nhưng ta sẽ điều trị cho mi. Thôi, chúng ta lên đường.

Ông ta quăng mạnh tôi ra ngoài cửa sổ.

Tôi rơi xuống thật nhanh, ngôi nhà loáng thoáng trôi ngược lại, và tôi nặng nề ngã ngửa trên mặt đất. Mắt tôi vẫn mở để còn có thể nhìn thấy đường cống sát chân tường.

Chưa ai phát hiện ra, nên tôi cứ nằm đó, lắng nghe âm thanh của trời đêm.

Sau cùng, một người hàng xóm đi ngang. Ông ta lại gần, lật mặt tôi lên nhìn, rồi hổn hển chạy vòng ra phía trước nhà tôi, đập cửa. Tôi nghe tiếng ông kêu gào tên ba má tôi, rồi tiếng nói của ba má khi theo ông ta đi trở vòng ra sân sau. Ba tôi lèm bèm bực tức, vì tưởng ông ta gây chuyện khó dễ gì.

Những bước chân ngừng lại ngay lối vòng, khi mọi người phát hiện ra tôi. Im lặng kéo dài một khoảnh khắc lâu khủng khϊếp, rồi ba má chạy vội tới, nâng tôi lên. Má ghì tôi vào ngực mà gào:

- DARRRRREN!

- Buông nó ra, Angie.

Ba la lớn, ôm tôi đặt nằm trên cỏ. Má rêи ɾỉ:

- Con làm sao vậy, Dermot?

- Anh không biết. Chắc bị ngã.

Tôi thấy ba ngước nhìn lên cửa sổ phòng tôi bỏ ngỏ, hai tay ông nắm chặt.

Má vừa lay tôi vừa hốt hoảng:

- Nó không còn nhúc nhích gì được nữa này.

Một lần nữa, ba lại nhẹ gạt tay má ra. Ông ngoắc người hàng xóm lại gần, cầm tay má, nói:

- Ông đưa giùm cô ấy vào nhà. Gọi xe cấp cứu. Tôi ở đây trông chừng cháu.

- Cháu nó… chết rồi sao?

Ba nắm nhẹ vai má:

- Không đâu. Cháu bị hôn mê như thằng bạn nó thôi.

Giọng má nuôi chút hy vọng:

- Như thằng Steve?

- Phải, rồi nó sẽ tỉnh lại như Steve.

Ba mỉm cười nói với má. Nhưng ngay khi má đi khuất, nụ cười trên môi ba tôi tắt lịm. Ông cúi xuống kiểm tra mắt và mạch của tôi. Thấy không còn sự sống, ông đặt lại tôi xuống, vuốt lọn tóc phủ trước mắt tôi, rồi ông làm một việc mà chưa bao giờ tôi thấy.

Ba tôi khóc! Nghẹn ngào, tức tưởi!

Tôi đã ra đi như vậy đó. Ra đi để bước vào một giai đoạn mới, một giai đoạn đầy khốn khổ trong cuộc đời tôi.