Chương 14

““Tôi lớn lên ở đây nên rất quen thuộc với nơi này. Con đường này không khó đi. Ngày xưa dân làng xây dựng chuyên để lên núi làm ruộng, ruộng bậc thang rất nhiều, thường là nơi trồng trà, phía trên có hang động. À đúng rồi bên kia có cá, mọi người nhìn xem.”

Khi mọi người leo lên cao hơn thì thấy giữa sườn núi có một ao cá, bên cạnh còn có một căn nhà bị bỏ hoang.

"Bỏ hoang, có hơi xa chỗ chúng ta bên này, nếu không thì có thể đến đó trú mưa. Cẩn thận một chút, ở đây hơi trơn..."

Khương Duệ nhìn thấy một con đường trắng xóa bên cạnh ao cá, rõ ràng là con đường xi măng không rộng, chỉ đủ cho một chiếc xe ba bánh.

Trương Giang: "Bên kia có đường, có thể đi xe ba bánh tới đó, nếu đi đường khác dưới chân núi thì phải đi vòng một đoạn đường rất dài."

"Mọi người có nghe thấy gì không?"

"Cái gì? Tiếng mưa rơi?"

"Không phải."

Tưởng Xuân Linh nói cô ta nghe thấy những tiếng động lạ, nhưng khi hai người Tào Quang nói thì cô ta cảm thấy hẳn mình đang bị ảo giác, cẩn thận nghe thì thấy mưa càng lúc càng to, ầm ĩ không ngớt, nên cô ta không nói gì nữa, nhưng Khương Duệ cau mày.

Cô cũng nghe thấy.

Dường như có những âm thanh bổ chặt kỳ lạ vang lên, còn có tiếng sủa hỗn loạn, trộn lẫn với tiếng mưa, nhưng vì tiếng vang lên trong hang động trống rỗng nên có vẻ đặc biệt kỳ lạ.

Càng lên cao cảm giác càng gần hơn.

"Anh không nghe thấy chó sủa sao?" Khương Duệ hỏi.

Bây giờ Trương Giang cảm thấy Khương Duệ là một kẻ gây rối, bắt bẻ các loại, mạch não không hiểu được, nếu không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, anh ta thực sự sẽ không chịu đựng được nữa, nhưng dù cô có xinh đẹp đến đâu cũng không phải đồ của anh ta mà là của Tào Quang.

Vì thế anh ta trầm mặc, không vui nói: “Trên núi có một nhà máy nuôi chó quy mô nhỏ từ rất lâu, nhưng làm ăn không tốt, thêm việc phía trên thẩm tra chỉnh đốn và cải cách nên bên ủy ban thôn không cho phép làm nữa, về sau thì nó đóng cửa, nhà máy bỏ hoang ở bên kia đầu núi... Nhưng bây giờ chắc không có chó, tôi cũng không nghe thấy tiếng chó sủa mà, mọi người có nghe nhầm không?"

Anh ta nhận thấy vẻ mặt của đám người Tưởng Xuân Linh có chút kỳ lạ, chợt nhận ra rất nhiều người không thể chấp nhận việc ăn thịt chó, đặc biệt là những người đọc sách, liền nói thêm: “Tôi đương nhiên không ăn, hơn nữa có rất ít người có nhu cầu này, cho nên sau đó mới đóng cửa. Cũng khá tốt, chẳng qua sẽ ngẫu nhiên có vài con chó đi loạn, đôi lúc nhìn thấy cũng không lạ gì, trong trường học của chúng tôi có rất nhiều, trong thành thị càng nhiều hơn.”

Người nuôi càng nhiều, người vứt bỏ cũng càng nhiều.

Đây là bản chất của con người.

Bởi vì có bóng cây che khuất nên bọn họ cũng không đến nỗi ướt sũng, nhưng bốn người cũng bị dính mưa chút ít, bước chân dần dần nhanh hơn, tiếng trò chuyện cách nhau một khoảng, Khương Duệ chú ý tới hai túi phình to trên lưng của hai người Tào Quang, cảm thấy kỳ lạ: Mùa hè vừa trôi qua, đã đổi sang quần áo mùa thu. Dù chỉ là mang quần áo, cũng không cần phải đem theo nhiều như vậy, huống chi chỉ đến đây để dã ngoại, cũng không phải cắm trại trên núi rừng thăm thẳm, mang nhiều như vậy để làm gì?

Trong ba lô đựng thứ gì khác?

Đồ ăn nhẹ, đồ uống?

Nấu cơm dã ngoại cũng không cần lấy ra dùng nha.

Hai người này lén lén lút lút, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng cô nghi ngờ, đang định hỏi thì đột nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng xào xạc kỳ lạ.

Cô vốn lòng mang nghi ngờ, nhạy cảm nhanh chóng phát hiện là từ bên bụi cỏ bên cạnh, liếc nhìn thì đột nhiên một bóng đen kỳ lạ nhảy ra.

Phóng ra, đáp xuống đất, quay lại sủa dữ dội với Khương Duệ.

Vào ngày u ám mưa to mịt trời, bạn có thể cảm thấy nó yên bình thiền ý, cũng có thể cảm thấy nó âm trầm cô quạnh, đều phụ thuộc vào tâm trạng ngắm cảnh, hiển nhiên hiện giờ tâm trạng Khương Duệ không tốt lắm, tăng thêm cái nhìn thoáng qua này, đầu óc cô hỗn độn, thần kinh xoắn thành một đống.

Con chó hoang này rất xấu xí, dường như đã tám trăm năm không được phơi nắng, lông trên người nhăn nheo và nhớp nháp, theo mưa chảy xuống chất lỏng bẩn thỉu, hình như nó còn mắc một căn bệnh ngoài da rất nghiêm trọng khiến người nhìn thôi cũng khó chịu buồn nôn, giờ phút này Khương Duệ cực kỳ hận thị lực mười trên mười của cô, có thể thấy rõ ràng như vậy.

Nhưng điều khiến Khương Duệ sợ hãi nhất là miệng nó đầy lông đen, trên răng nanh có thứ gì đó không nhìn rõ được, dù sao nó đang nhe răng trợn mắt, lộ ra nướu đỏ tươi.

Không đợi Khương Duệ kịp phản ứng, nó dùng toàn lực hung hãn lao về phía trước, nhóm người Tưởng Xuân Linh sợ hãi quay người, phát ra một tiếng rít chói tai, hai người Tào Quang cũng sợ hãi lùi lại vài bước. Khương Duệ cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn sợ hãi theo phản xạ giơ chân lên đạp mạnh vào phần bụng của con vật đang đến gần.

Bùm!

Con chó hoang bị đá vào bụng liền ngã xuống đất, tru lên gào rú, mấy sợi lông trên miệng rơi xuống, vật nó đang ngậm cũng lăn xuống đám cỏ bên cạnh, không biết nó đến nơi nào, nhưng chó hoang thấy ba người Tào Quang thì lập tức chạy về con đường núi bên dưới.

Nó trốn nhưng bốn người vẫn vô cùng sợ hãi.

Trương Giang: "Em không sao chứ?"

Giang Xuân Linh: "Con chó hoang này thật ghê tởm!"

Tào Quang: "Chúng ta tới rồi, đừng sợ, Khương Duệ, đừng sợ!"

Khương Duệ thực muốn nói vừa rồi ba người các anh một người thì hoảng sợ gào thét, hai người khá thì cố lùi về phía sau, chẳng người nào hữu dụng.

Cô lười để ý đến anh ta, tùy tiện nhặt một chiếc lá bên đường, xoay người định dùng ngón tay cách một chiếc lá để nhặt nhúm lông đen trên mặt đất lên kiểm tra, nhưng Tào Quang lại biểu hiện quan tâm, chủ động bước lên, đạp thẳng lên nhúm lông đen kia.

Dính nước bùn ẩm ướt nhão nhét, lông đen biến mất, không biết là dính dưới đế giày hay là nơi nào khác.

Nhưng vừa rồi cô đã nhìn thấy rõ ràng.

Ngắn, đen, hơi dày và xoăn, hơi giống… lông chó đen?

Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là lông chó đen, nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Tào Quang nghĩ cô không thoải mái: "Để anh đi với em, miễn em lại sợ. Chúng ta sắp đến nơi rồi. Sao em lại cúi xuống? Em đau bụng à? Muốn anh ôm hay bế em không."

Tưởng Xuân Linh: "Ai u, xấu hổ quá. Hay là hai chúng tôi đi trước, còn các cậu thì thong thả đi sau nhé?"

Trương Giang: "Ha ha."

Khương Duệ: ". . . "

Rõ ràng ba người họ đã hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái yêu đương, hoàn toàn khác với cô.

Khương Duệ cảm thấy mình thực sự quá oan, tại sao cuối cùng cô lại gặp phải ba kẻ này, chẳng qua cô đã không còn tâm tư nghĩ đến việc tìm kiếm nhúm lông đen nữa, cô bình tĩnh nói không sao, những người khác tiếp tục đi lên, nhưng cô đi cạnh Tào Quang, trong lòng vẫn suy nghĩ mình đã nhìn thấy gì trên răng nanh.

Trời quá tối nên cô không thể nhìn rõ, luôn cảm thấy là một vật gì đó giống như hạt châu, có màu trắng, đen và một chút đỏ.

Lúc mấy người đang nói chuyện, Khương Duệ lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiếng sủa đã không còn, tiếng bổ chặt cũng không còn, đoán chừng là vì chó hoang kia chạy xuống rồi?

Ban đầu cô nghi ngờ có rất nhiều chó hoang.

Bốn người tiếp tục đi lên, nhưng họ không biết rằng trong khu rừng phía trên có một người đàn ông đang đứng đó và nhìn xuống.

Nhìn trộm họ qua khe hở trong rừng rậm.

Hắn cũng nghe được bốn người trò chuyện, mắt hắn âm trầm, chiếc rìu trong tay lại nhỏ xuống mấy giọt chất lỏng sền sệt, rơi xuống đất, bị nước mưa xối ướt biến thành bãi đỏ tươi, rồi lại dung nhập xuống lòng đất.

Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt khóa chặt Khương Duệ, bàn tay cầm rìu của hắn thoáng dùng sức, hơi nâng lưỡi rìu lên, nhịp chân chầm chậm bước đi.