Chương 13:

Cô không nói với mọi người việc cô đã gọi cảnh sát vì ba người họ đều là người không giữ miệng, hơn nữa Trương Giang là người địa phương, người thân của anh ta đang qua lại với nhà Lý, còn có chính bản thân anh ta và Lý Tranh cũng có quan hệ không tồi.

Thế nên sau khi mọi người nướng thịt được một lúc, cô đã suy nghĩ về vấn đề này, đồng thời nhân cơ hội vô tình nhắc đến một số suy đoán của mình với ba người họ, cô không nói quá rõ ràng, chỉ nói rằng sự biến mất của Trần Tuệ rất kỳ lạ.

Kết quả sau khi ba người họ nghe xong thì dù tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng thái độ vẫn giống nhau.

Trương Giang cau mày, có chút buồn bực: “Ôi chao, em nghĩ nhiều rồi, sao có thể như vậy được, cũng không phải điều tra tội phạm trong phim truyền hình, cô ta chỉ là cô gái trong thôn, ai sẽ làm hại cô ta chứ, em đang nghi ngờ anh Lý sao?”

Khương Duệ: “À? Không, em chỉ nghĩ cô ta có thể đã bị người xấu bắt cóc hoặc có khi Tôn Thắng không muốn bỏ trốn nên đã cãi nhau với cô ta... Anh Trương, anh đừng hiểu lầm.”

Bây giờ cô không thể xác định được Lý Tranh có phải đã đi lên thành phố hay không, cho dù chỉ có một phần trăm xác suất anh ta trốn trong thôn, cô cũng không dám tiết lộ quá nhiều với ba người họ, sợ sẽ gặp rắc rối.

Cảnh sát vẫn chưa đến nên cô cảm thấy nơi này không an toàn.

Tưởng Xuân Linh cười mỉa mai: “Khương Duệ, cậu thật thông minh, tôi không ngờ cậu lại có trí nhớ tốt như vậy, không phải ngay từ đầu cậu đã không muốn đi chơi cùng bọn tôi đó chứ, cho nên cậu cố ý nói như thế.”

Sắc mặt Tào Quang âm trầm nói: “Nếu cảm thấy sợ hãi thì em tự trở về đi...”

“Được”.

Khương Duệ lập tức đứng dậy, hai mắt cô đỏ hoe, cố tình vừa khóc vừa nói: “Thế mà các người hung dữ với tôi! Được, vậy tôi lập tức trở về!”

Mẹ nó, cuối cùng cô đã tìm thấy cơ hội để đi, cô phải chạy nhanh mới được.

Lỡ như cô gặp phải hung thủ thì phải làm sao, cô mang theo ba cây gậy này đều không có tác dụng vì sức cô rất yếu, hung thủ dùng một tay cũng có thể bóp chết cô.

Khương Duệ xoay người không chút do dự rời đi khiến ba người họ bối rối muốn ngăn cô lại.

Bùm!!

Trên bầu trời nổi lên một tiếng sấm lớn, mây mù dày đặc... Trận mưa lớn lập tức kéo đến.

Khương Duệ: “!!!”

‘Ông trời ơi, tôi đã làm sai cái gì, tôi chỉ muốn rời khỏi thôn này thôi mà!!!’

Cơn mưa này đến rất đột ngột, hệt như lúc Bạch Cốt Tinh độ kiếp sau khi ăn thịt Đường Tam Tạng, hơn nữa mưa còn rất lớn, còn lớn hơn ngày Y Bình đi trên đường sau khi bị cha Lục Chấn Hoa của mình quất bằng roi.

Quãng đường về ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi phút, lúc đó không phải bị ướt như chó sao, Trương Giang hốt hoảng thu dọn đồ đạc: “Đừng hỏi gì cả, xách ba lô lên đi, đi thôi, lên núi, tôi biết phía trên có một hang động, chúng ta có thể trú mưa ở đó!”

“Đừng quay về!”

Khương Duệ lúc này đã hoàn toàn không muốn vào núi, nhưng Tào Quang tiến tới nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đi, nói rõ anh ta không muốn cô quay về một mình.

“En có từng nghĩ đến nếu em đang đi trên đường mà gặp phải hung thủ thì em sẽ bị gϊếŧ hay không? Em nên đi với bọn anh đi, ít nhất trong bọn anh có hai người đàn ông trưởng thành ở đây, không cần sợ?”

‘Tôi sợ là hai anh không có cái gan đó.’

Khương Duệ thầm nói, nhưng cơ thể này của cô yếu ớt như chính bản thân cô vậy, cô không chỉ đánh không lại Tào Quang mà còn lãng phí thời gian hoặc có thể bị thương, thế nên cô chỉ có thể đi theo họ vào con đường nhỏ phủ đầy bóng râm gần đó.

Tệ lắm thì cô sẽ giục bọn họ gọi người trong thôn đến đón.

Có nhiều người cô mới cảm thấy an toàn hơn...

Mưa càng lúc càng lớn hơn, tiếng sấm lướt qua từng lá xanh tươi.

Bây giờ mới vào mùa thu, còn chưa tới lúc có lá vàng, nhưng ngọn núi đã rực rỡ sắc màu, nếu không phải trong lòng cô còn cất giấu một số chuyện thì thiên nhiên chắc chắn sẽ là nơi chữa lành nhất với cô.