Quyển 2 - Chương 1: Nhặt được một con báo nhỏ

Giới thiệu vắn tắt

Kim Nhược Hà trên đường xuống núi nhặt được một con báo đốm nhỏ.

Báo đốm trông như mới vừa mới cai sữa, còn gào lên với nàng, đáng tiếc âm thanh phát ra lại giống như trẻ con còn đang bú sữa mẹ, không những không đáng sợ mà còn có chút đáng yêu.

Kim Nhược Hà đưa con báo nhỏ về nhà nuôi, ôm nó và gọi nó là Quai Bảo, khó khăn lắm mới nuôi nó từ một con báo nhỏ thành một con báo đốm to lớn uy phong lẫm liệt, nhưng nó lại quay về rừng và không bao giờ trở về nữa.

Về sau, có một nam nhân đến thôn của các nàng, chàng ta không chỉ xinh đẹp nhất mà còn có một vẻ hoang dã đầy quyến rũ trong xương tủy, đặc biệt là ánh mắt đáng đánh đòn và đôi tay táy máy, quả thực giống hệt Quai Bảo của nàng.

Vì thế Kim Nhược Hà nhịn không được nói với hắn: "Dạ Cẩm Hành, sao huynh giống Quai Bảo nhà ta thế!"

Mặt hắn đỏ bừng, tức giận nhảy dựng lên, "Nói hươu nói vượn, ai... ai là... Quai Bảo của nàng hà!"

Dạ Cẩm Hành xoay người rời đi.

Meo, thiếu chút nữa đã thừa nhận rồi!

*******

Đường núi gồ ghề và trơn trượt, nhưng có một tử tử nhỏ nhắn bước nhanh trên đường núi, trên lưng cõng giỏ trúc, như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua những tán lá rậm rạp phía trên đỉnh đầu, chiếu vào con đường núi, biến thành những đốm sáng nhảy múa, cuối cùng cũng khiến tâm trạng của Kim Nhược Hà tốt hơn một chút.

Hôm nay vẫn không có con mồi nào, sáng sớm nàng leo lên núi, bên trong bẫy trống không chẳng có gì cả, dọc đường thậm chí nàng còn không nhìn thấy một con thỏ hay nghe thấy tiếng chim hót, giống như có một con mãnh thú hung ác nào đó đột nhiên xông lên núi, khiến tất cả các loài động vật khác sợ hãi bỏ chạy.

Kim Nhược Hà Hạ thở dài, tình trạng lạnh lẽo này đã kéo dài ba ngày, mặc dù mới ba ngày như vậy, sẽ không làm cho nàng đói bụng, nhưng lại quá bất thường, khiến nàng không khỏi có chút lo lắng.

Những người già trong thôn nói, nếu động vật trên núi hành động bất thường thì có thể sẽ xảy ra một thảm họa nào đó do thiên nhiên hoặc do con người gây ra, hai năm qua hiếm khi mưa thuận gió hoà, lỡ như có tai hoạ gì đó, cuộc sống của nàng sợ là sẽ còn khó khăn hơn nữa.

Ngay khi đang suy nghĩ thì nàng nghe thấy tiếng xào xạc nhẹ từ bãi cỏ bên cạnh, Kim Nhược Hà đột nhiên dừng lại, chăm chú lắng nghe một lúc rồi đi về phía bãi cỏ đang lay động kia.

Cỏ không cao, thậm chí không cao hơn đầu gối của nàng, vì vậy nó không thể che giấu được thứ gì lớn, nhưng nàng đoán thứ bên trong là một con rắn, nếu bị cắn thì cũng không phải chuyện đùa.

Kim Nhược Hà lấy cây gậy trúc từ trong giỏ trên lưng ra, cẩn thận nhẹ nhàng gạt cỏ dại ra, hai ba lần đẩy cỏ dại ra được một con đường nhỏ, dưới ánh nắng chói chang lộ ra một ra một con báo vằn màu vàng kim.

"Cái gì thế, một con báo?”

Kim Nhược Hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà cảnh giác nhìn xung quanh.

Nàng chỉ nghe nói có báo trên Lê Sơn, nhưng nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.

Con báo trong bụi cỏ trông giống như vẫn còn là một con báo con, nhưng vì nó là một con báo con cho nên nó không nên xuất hiện một mình ở đây!

Trừ khi......

Mẹ nó ở gần đây!

Những người đi săn đều biết báo đốm cực kỳ hung dữ, nếu một người gặp phải lợn rừng hoặc hổ thì may ra còn có thể sống sót chạy thoát, nhưng nếu gặp phải một con báo đốm, thì chắc chắn sẽ là cửu tử nhất sinh.

Kim Nhược Hà Hạ chậm rãi lùi lại hai bước, thở mạnh cũng không dám, nàng cẩn thận quan sát cỏ cây xung quanh, nhưng càng nhìn, nàng càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cỏ ở đây khá ẩm ướt, không có dấu chân báo, xung quanh cũng tương đối thông thoáng, không giống như có thể giấu được một con báo lớn, vậy thật sự chỉ có một con báo nhỏ ở đây thôi sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Nhược Hà vẫn không muốn mạo hiểm, nàng chậm rãi lui về phía sau, càng lúc càng xa con báo nhỏ trong cỏ, nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.

Xem ra ở đây thật sự không có báo mẹ.