Quyển 2 - Chương 2: Nữ nhân này thơm quá!

Kim Nhược Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay người muốn đi, thì nghe thấy một tiếng thút thít yếu ớt phát ra từ bãi cỏ, âm thanh yếu ớt, vô cùng đáng thương đó đã ngăn cản bước chân của Kim Nhược Hà.

"Ôi, được rồi, dầu gì cũng là sinh mệnh, nếu có thể cứu nó thì cứu nó thôi!"

Nàng nhận mệnh đi vòng về, dừng lại bên bãi cỏ một lúc, xung quanh vẫn im lặng, sau đó cúi xuống ôm con báo nhỏ bên trong ra.

Đây là một con báo con, với bộ lông vàng tuyệt đẹp với từng vòng hoa văn giống như đồng xu, vì vậy nó còn được gọi là báo đốm.

Loại mãnh thú khiến người nghe biến sắc bây giờ cũng chỉ là một bé con nho nhỏ, Kim Nhược Hà dùng hai tay bế báo con lên.

Quả cầu lông nhỏ ấm áp cố gắng ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi đồng tử tròn trịa được bao bọc bởi màu vàng nhạt chói lóa, đôi tai nhỏ đầy lông cũng tròn trịa, quả thực vô cùng đáng yêu.

Một người một con báo nhìn nhau, trong lòng Kim Nhược Hà lập tức mềm nhũn, "Sao mày lại ở đây một mình, mẹ mày làm lạc mày sao?"

Con báo nhỏ há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, thay vào đó là bụng nó kêu ọt ọt ọt ọt.

"Đói bụng?"

Kim Nhược Hà vươn tay sờ sờ cái bụng nhỏ của nó, phát hiện bụng nó xẹp lép, đoán chừng ít nhất đã hai ngày nay nó không ăn gì, quả nhiên đã tách khỏi báo mẹ.

"Thật là một vật nhỏ đáng thương, đi với ta, kẻo lại đói bụng!"

Nàng sờ sờ cái bụng nhỏ mềm mại không nỡ buông tay, mà Dạ Cẩm Hành bị Bồ Duệ Minh ám toán biến thành báo con, còn bị ném ở chỗ này suốt ba ngày đã giận tím mặt!

Một phàm nhân từ đâu tới, thật to gan, lại dám đến sờ bụng của hắn!

Con báo nhỏ đột nhiên giãy giụa, há miệng, phát ra âm thanh uy hϊếp nàng, giơ bàn chân nhỏ đầy thịt lên cào tay nàng.

Nếu là một con báo đốm trưởng thành, Kim Nhược Hà nhất định sẽ chống đỡ không nổi, nhưng con báo nhỏ này không còn sức lực chút nào, móng vuốt nhỏ cào trên tay còn khiến tay nàng ngứa ngáy.

Kim Nhược Hà Hạ nhịn không được, cười to ngay tại chỗ: "Ồ, vóc dáng không lớn, tính tình cũng không nhỏ!"

Nàng ôm lấy con báo nhỏ, ấn nó vào ngực mình, mỉm cười rồi tiếp tục đi xuống núi, "Đừng gây chuyện, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, mày sẽ chết đói!"

Cả đầu Dạ Cẩm Hành tựa vào bộ ngực mềm mại, hắn cảm thấy mình nhất định bị da thịt mềm mại làm cho choáng váng, nếu không, tại sao hắn lại cảm thấy...

Lại cảm thấy...

Trên người nữ nhân này còn rất thơm!