Chương 22: Hoạn quan lý do khó nói (22)

Ngày đó Ngụy Diên An sắp đến đón nàng, nàng ném hết đống trang sức châu báu Lý Ngạo Đạo từng đưa cho nàng xuống đất, thấp giọng châm chọc: “Ngày xưa ngươi là nhϊếp chính vương cao quý, vì bảo toàn tính mạng, vì cầu phú quý, bổn cung bất đắc dĩ mới trao thân cho ngươi, hiện giờ bổn cung đã là hoàng hậu, còn ngươi chỉ là một người chết, gian thần xấu xí thô tục cũng dám si tâm vọng tưởng muốn bắt bổn cung đi? Nực cười. Chỉ cần ngươi còn sống ngày nào, bổn cung liền nhớ đến những ngày bổn cung chịu nhục dưới thân ngươi, bổn cung hận không thể đẩy ngươi đến đao kiếm Tây Hồ, sao có thể buông tha phú quý mà đi theo ngươi?”

Lý Ngạo Đạo phun ra từng câu từng chữ như bốn năm trước cô từng nói, ánh mắt dần đỏ ngầu, như một con dã thú cùng đường hết lối, trán hắn chống lên trán Xuân Hiểu, chòm râu đâm vào mặt nàng, tiếng nói ù ù: “Ta đã sớm biết tiểu thái giám nàng xem thường ta, lão tử xuất thân bụi cỏ, không tinh thông lễ nghĩa như tên hoàng đế mặt trắng kia, lão tử che chở nàng tám năm, cũng không thể sưởi ấm được trái tim nàng.”

Xuân Hiểu không nói một lời, để mặc hắn siết nàng đến đau đớn. Xuân Hiểu không biết mấy năm nay hắn trải qua thế nào, chỉ là mấy ngày gần đây mới dò hỏi tin tức, biết được hiện giờ hắn nắm quyền của nước Tây Hồ, chỉ là nàng không biết hắn làm như thế nào, khổ cực ra sao.

“Dù vậy, ngươi vẫn tới.” Xuân Hiểu bỗng nhiên mỉm cười, nhìn khuôn mặt của nam nhân cong mí mắt, “Ngươi biết rõ ta còn muốn lợi dụng ngươi. Đại Ngụy đối với ngươi hiện giờ vô cùng nguy hiểm.”

Lý Ngạo Đạo nhìn nữ tử cong mí mắt trong ngực, dường như mấy năm nay chưa từng xa cách, hắn vẫn là một nhϊếp chính vương Đại Ngụy một tay che trời, hắn vẫn là kẻ bị đồn đãi là chơi mông tiểu thái giám, sát thần trên sa trường bỗng nhiên cảm nhận khóe mắt có hơi ướŧ áŧ, vội vàng gạt đi, giọng căm giận: “Lúc ấy nghe được những lời chó má đó của nàng, nếu không phải lão tử có thương tích trong người, nhất định phải làm trò trước mặt tên Ngụy Diên An kia, thao đến khi nàng gọi ta là tướng công.”

Xuân Hiểu nhíu mày cười khẽ, “Được nha, nếu lần này ngươi còn sống sót, ta để mặc ngươi, ngươi muốn ta gọi ngươi là tướng công hay là phụ thân đều được.”

Xuân Hiểu không nhìn rõ thần sắc nam nhân, chỉ là yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên bị hắn kéo phượng bào lên, trên mông nàng bàn tay hắn hung hăng đánh xuống.

Xuân Hiểu kinh ngạc, Lý Ngạo Đạo đánh xong lại buông tay xoay người, “Lão tử cả đời kiêu ngạo oai phong một cõi, dưới đao đã gϊếŧ nghìn người, không sợ trời không sợ đất, lại chết dưới tay họa thủy nhẫn tâm như nàng, đây đúng là báo ứng.”

...

Thu yến được tổ chức ở ngự hoa viên, trong trăm hoa đua nở chỉ có hoa cúc lay động, yến hội được chuẩn bị trước 3 ngày, thiên la địa võng cũng đang ngủ đông chờ kéo lưới.

Xuân Hiểu ngồi bên phải Ngụy Diên An, nghiêng mắt nhìn con ngươi ủ dột hắn dấu bên dưới vương miệng, cúi đầu liền nhìn thấy trọng thần trong triều đình, sứ đoàn nước Tây Hồ đến muộn.

Sau một lúc lâu, nội thị thông báo, một đoàn sứ thần mặc y phục màu xám đen đi vào yến tiệc.

Xuân Hiểu nhìn Lý Ngạo Đạo đã cạo râu, mỗi người trên yến tiệc đều nhìn thấy nam nhân đi đầu đoàn sứ giả Tây Hồ.

Không quan lại nào trên triều đình Đại Ngụy xa lạ khuôn mặt này, mặc dù hắn thường dùng râu quai nón che kíp, mặc dù không bao lâu sau khi sa trường truyền tin hắn chết trận, dù hắn có cạp râu cũng không ai quên được khuôn mặc đã khác ghi trong ngực, sợ hãi và oán giận.

Tên Lý Ngạo Đạo được đồn rằng đã táng thân dưới thiên quân vạn mã của nước Tây Hồ đã trở lại. Còn lấy thân phận sứ giả của nước Tây Hồ?

Xuân Hiểu nghiêng đầu nhìn Ngụy Diên An, lại thấy thần sắc của hắn không thay đổi, dường như đã sớm đoán được, thấy nàng nhìn hắn, khóe môi hơi mím cong nhẹ, mắt phượng sâu thẳm, nắm lấy một bàn tay của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng, bỗng nhiên ghé sát bên tai nàng, tiếng nói triền miên vang lên, “Bốn năm trước mật quân không thể gϊếŧ chết hắn, hôm nay trẫm ngay tại đây gϊếŧ hắn lần nữa. Xuân Nhi, mở to mắt nhìn xem tên cẩu tặc này đề tội thế nào.”

Xuân Hiểu căng thẳng, đè thấp giọng nói, nắm lấy tay Ngụy Diên An, “Bệ hạ, đừng thất lễ.”

Ngụy Diên An cười khẽ, hắn trở tay ôm Xuân Hiểu vào ngực mình.

“Từ lâu đã nghe nước Tây Hồ có một thần tướng, thành công nuốt mấy tiểu quốc xung quanh, bách chiến bách thắng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hiện giờ xem ra vị tướng quân này có chút tương tự với vương gia của Đại Ngụy ta.” Ngụy Diên An rót một chén rượu, ngọc trên mũ va vào nhau vang lên những âm thanh thanh thúy.

Trong yến tiệc các quan thần im lặng không nói, có có đóa hoa cúc nở rộ mê người.