Chương 23: Hoạn quan lý do khó nói (23)

“Thật trùng hợp, không biết vị vương gia kia của Đại Ngụy đâu rồi?” Một người trong đoàn sứ giả của Tây Hồ cất tiếng hỏi.

“Bốn năm trước, ngã xuống sa trường, bị binh mã của nước Tây Hồ dẫm đạp đến không còn xương cốt.” Ngụy Diên An nhướng mày, uống cạn ly rượu, ánh mắt không gợn sóng quét qua nam nhân cao lớn kia.

Sứ thần Tây Hồ kia lập tức ngậm miệng.

Dường như Ngụy Diên An lại hứng thú, tiếng nói khinh khỉnh, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Người kia từng là chiến thần của tiền triều Đại Ngụy, chỉ có điều sau khi tiên hoàng băng hà, sinh dị tâm, bắt cóc ấu đế làm loạn triều đình, đã làm bậy vô số chuyện, cuối cùng chết cũng không có gì đáng tiếc.”

Yến hội lần này là vì muốn tiếp đã sứ thần phương xa, điều khoản đàm phán cũng đã sớm được soạn ra, lúc này cũng đã đưa tận tay cho các sứ giả Tây Hồ, chỉ cần thương nghị chi tiết là có thể ký kết.

Lướt mắt nhìn các điều khoản, nước Tây Hồ đang trên đà chiến thắng, nội dung trong điều khoản quả thực rất mê người. Sứ giả cầm đầu đoàn sứ giả đặt tờ thương nghị qua một bên, đột nhiên mở miệng nói: “Đại Ngụy rất có thành ý, có điều Tây Hồ còn có một yêu cầu, nếu thiên tử Đại Ngụy có thể thỏa mãn, Tây Hồ nguyện cắt bỏ 4 thành, trả lại 8 thành dâng lên vạn lượng hoàng kim, dê bò tuấn mà nghìn con, ký kết điều ước trăm năm không xâm phạm.”

Ánh mắt Ngụy Diên An rơi trên người hắn, híp mắt lại mở miệng: “Ồ? Không biết Tây Hồ có yêu cầu gì, vậy mà không tiếc trả cái giá lớn như vậy?”

Nam nhân mặt sẹo bên phía sử giả Tây Hồ, sát khí đằng đằng, ánh mắt nhìn thẳng vào người trên long ỷ, “Tây Hồ muốn thú hoàng hậu nương nương.”

Dưới triều mọi người không ngừng hít khí lạnh. Trong triều đình không ai không biết hoàng thượng yêu thương hoàng hậu nương nương, đó là nghịch lân của thiên tử đương triều! Trận đàm phán hôm nay, sợ là sẽ không thành.

Không ngờ Ngụy Diên An chỉ cười nhạt một tiếng, ôm chặt người trong ngực, khinh thường nói: “Tên tặc thô bỉ, si tâm vọng tưởng.”

Đồng tử Xuân Hiểu co rụt… hắn đã nghe được lời cô nói trong đại điện hôm đó.



Buổi thu yến đàm phán tan rã trong không vui, đêm hôm đó sứ thần về trạm dịch bị ám sát.

Sứ giả Tây Hồ gϊếŧ chết trăm tên thích khách, từ ngày hôm đó đoàn sứ giả đã bị tập kích 3 lần, đều bị chặn lại. Thần tướng uy vũ, danh bất hư truyền.

Tuy vậy cuối cùng lại thua dưới kiếm của một thích khách bạch y.

Đêm đó trăng lên cao, hoa cúc của dịch quán không được người ta chăm nom tỉ mỉ, héo rũ không còn sức sống, Lý Ngạo Đạo uống rượu trong viện, một thanh trường kiếm đâm về phía ngực hắn.

Lý Ngạo Đạo dùng ly đỡ thân kiếm, đứng dậy, nhìn về phía nam tử che mặt, mặt lạnh như hung thần nở nụ cười, khinh thường nhưng cũng hứng thú: “Xem ra ta dã nuôi một con hổ dưới tay áo?”

Trên tay nam tử cầm một trường kiếm, tay kia tháo mặt nạ xuống, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt như ngọc của hắn, đó là thiên tử của Đại Ngụy.

Bạch y bay trong gió, không đợi Lý Ngạo Đạo nói thêm, Ngụy Diên An đã lại lần nữa vung kiếm lên, khóe môi cười lạnh: “Ngày xưa ta tuôi nhỏ vô lực, gian sơn Đại Ngụy giao cho ngươi nắm giữ, muốn mượn tay Tây Hồ diệt ngươi, vốn đã không thoải mái, bây giờ tự tay ta đâm tên chó nhà ngươi mới là hả giận nhất.”

“Ngươi căm giận bổn vương nắm giữ triều đình Đại Ngụy hay là căm hận bổn vương độc chiếm Xuân Nhi?” Lý Ngạo Đạo cũng không rút đao, coi thường thiên tử Đại Ngụy.

Bị hắn làm cho tức giận, Ngụy Diên An rút kiếm tấn công.

Nhất thời kiếm quang bay tán loạn, góc áo tung bay, cát bụi phủ đầy trời, hoa cúc rơi lả tả.

Ngụy Diên An cũng không lỗ mãng, từ nhỏ hắn đã trộm học võ, hiện giờ rút giương đao vung kiếm với Lý Ngạo Đạo đơn giản là muốn tự tay gϊếŧ chết hắn ta, mặc dù thực lực của hắn không bằng Lý Ngạo Đạo nhưng bên ngoài là một nghìn cấm vệ quân, tối nay hắn nhất định phải để người này đầu lìa khỏi cổ!

“Vì sao không rút đao?” Ngụy Diên An có hơi tức giận, chiêu nào cũng hiểm ác, thậm chí còn cắt trúng một lọn tóc của Lý Ngạo Đạo.

Lý Ngạo Đạo coi khinh, khiến Ngụy Diên An nghĩ đến những năm tháng vô lực kia. Không thể nhúng tay vào triều chính, ngay cả chuyện tên cẩu tặc này hằng đêm đến phòng ngủ của Xuân Hiểu, hắn cũng không thể bầm thây hắn ta được, thù hận đã tích nhiều năm khiến hắn ra chiêu càng tàn nhẫn, vừa cố chấp vừa điên cuồng.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một kiếm xuyên thẳng qua ngực Lý Ngạo Đạo.

Đột nhiên Ngụy Diên An thành công khiến hắn có chút không tin tưởng được, không kịp thu kiếm, máu tươi trào ra, vừa nóng vừa nhiều.

Sau khi Ngụy Diên An hoảng hốt, tiếng cười không thể ức chế vang lên.

“Xuân!!!”

Giống như dã thú đánh mất bạn tình, gầm lên tiếng gào giận dữ đâm thủng đêm tối, chỉ thấy một thân hình cao lớn không màng cách trở nhào vào trong hậu viện trạm dịch, ngã nhào vào người đang nằm trong vũng máu.

Người đang rống giận kia rõ ràng là Ngụy Diên An mới tự tay gϊếŧ chết Lý Ngạo Đạo.

Còn người đang hấp hối trên mặt đất kia là ai?

Trường kiếm đẫm máu trong tay thiên tử Đại Ngụy rơi xuống đất.

Ps: Chương mới dịch luôn, nóng hôi hổi, sorry mọi người dạo này hơi bựn khum ra chương mới được