Chương 3: Hoạn quan khó nói lý do (3)

Ngày tháng trong cung dần trôi qua.

Tiểu hoàng đế không quyền không thế, yến hội lớn bé trong cung hắn đa số không đi, đi cũng chỉ bị người khác chê cười, nhưng mỗi ngày dù trời có giá rét cũng thức dậy đúng giờ lên triều, mặc long bào, đoan chính ngồi trên long ỷ.

Lúc tiểu hoàng đế vẫn còn là thái tử, tất cả mọi chuyện lớn bé từ ăn mặc ở đến đi lại hắn đều được phục vụ rất tốt, nhưng sau khi nhϊếp chính vương lên nhϊếp chính, hắn lại bị bỏ rơi. Máu chảy trong phủ thái tử đến giờ vẫn chưa rửa sạch.

Hiện giờ Xuân Hiểu là đại thái giám theo hầu Ngụy Diên An, nói là nội thị bên cạnh hoàng đế nhưng ngay cả ngự thiện phòng cũng không thể ra vào tùy ý, mỗi lần lấy đồ ăn đều phải nhìn ánh mắt của người khác.

Vì không muốn giao tiếp với những tên nô tài xu nịnh đó, Xuân Hiểu làm một phòng bếp nhỏ trong tẩm cung của tiểu hoàng đế, còn làm một khu trồng rau nuôi mấy con vịt, gà.

Từ sau lần nhϊếp chính vương đánh Xuân Hiểu mười mấy roi, cũng không đến tẩm cung này nữa, chắc là công việc trên triều bận rộn, một nam nhân như nhϊếp chính vương chắc cũng không hứng thú gì với một đứa bé.

Sáng sớm tuyết đã rơi, rau cỏ trong vườn đều đông cứng, mùa đông năm nay chỉ đủ lương thực cho người, không đủ cho gà vịt. Xuân Hiểu mang một cái rổ tính đến ngự hồ hái chút rong, sau đó nhặt chút rau còn thừa trong ngự thiện phòng cho gà vịt ăn.

Hôm nay trời lạnh, than củi trong tẩm cung chỉ đủ một mình Ngụy Diên An dùng, Xuân Hiểu còn đưa một cái chăn của mình cho Ngụy Diên An, ban đêm cô lạnh đến mức co thành một cục, thời tiết ngày càng lạnh, dường như Xuân Hiểu có dấu hiệu phong hàn.

Xuân Hiểu kéo đồng phục nội thị lên, nỗ lực rúc đầu mình vào, để khuôn mặt đỏ bừng chôn trong lớp áo ấm áp, nàng còn nới rộng chiếc khăn quấn lên đầu để che trán tránh cái lạnh thấu xương.

Đang đi dưới một gốc cây phủ đầy tuyết, đột nhiên cái cây rung lên, một trận tuyết rơi xuống khiến Xuân Hiểu sợ hãi vội vàng nhảy qua chỗ khác tránh tuyết chui vào quần áo.

“Ha ha ha, là tên thái giám họa thủy kia.”

Một giọng nam tho ráp quen thuộc vang lên, tiếng nói vang rền vô cùng tự tin.

Thân mình nhϊếp chính vương như con gấu lớn đi từ sau thân cây ra, sau lưng không có thị vệ đi cùng, khuôn mặt ẩn dưới râu quai nón lộ ra vẻ trêu chọc ác ý.

Xuân Hiểu vội vàng quỳ xuống hành lễ, thầm nói làm nam tử thật tốt, nhìn bộ râu quai nón rậm rạp trên mặt nhϊếp chính vương đi, có thể che lạnh rất tốt đấy.

Lý Ngạo Đạo khom lưng xách Xuân Hiểu đang quỳ dưới đất lên, đôi mắt không giận tự uy đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

Bởi vì nhiễm phong hàn, còn phát sốt nên da mặt của Xuân Hiểu hơi ửng đỏ, khuôn mặt tinh tế trắng như tuyết được bao phủ một tầng hồng nhạt, đôi mắt hạnh ướŧ áŧ không dám nhìn hắn, cánh môi kiều nộn hơi hé.

Đột nhiên Lý Ngạo Đạo cảm thấy cổ họng nghẹn lại, dưới háng hắn khô nóng căng chặt, “Tiểu họa thủy lớn lên thật giống nữ nhân.” Nói rồi nhéo hai má cô, cuối cùng không nhịn được há miệng ngậm lại cái miệng nhỏ, cái lưỡi thô ráp liếʍ láp, ngang ngược luồn vào miệng nàng tàn sát bừa bãi.

Xuân Hiểu bị hành động đột ngột của nhϊếp chính vương khiến cho cả người cứng đờ, chỉ có thể mặc hắn kéo lấy, môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy khiến đầu óc nàng choáng váng, cả người run lên.