Chương 4: Hoạn quan lý do khó nói (4)

Sau khi Lý Ngạo Đạo hôn xong hơi buông Xuân Hiểu ra, cúi xuống nhìn đôi môi anh của của nàng bị hắn mυ"ŧ đến sưng đỏ, nhịn không được xoa nắn khuôn mặt ngốc nghếch của nàng, cười vang, thật giống ác bá đang đùa giỡn thiếu nữ nhà lành.

“Tiểu họa thủy còn chưa hưởng qua mùi vị của nam nhân nhỉ!” Bàn tay to lớn của Lý Ngạo Đạo không chút quy củ xoa bóp thân mình mềm mại của cô, râu quai nón thô ráp chọc vào cổ nàng, mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Xuân Hiểu tự cắn lưỡi lấy lại bình tĩnh, nghĩ hẳn là nhϊếp chính vương đã uống say, nỗ lực quay đầu kính cẩn đáp: “Nô tài là nam nhân.”

Đột nhiên bàn tay to lớn của Lý Ngạo Đạo xẹt qua nơi riêng tư dưới háng Xuân Hiểu, bình thản nói, “Dươиɠ ѵậŧ cũng không có, không thao được nữ nhân chỉ có thể nếm hương vị nam nhân!”

Xuân Hiểu bị lời nói thô tục của hắn làm chi kinh ngạc, nghĩ đến xuất thân của nam nhân này không hổ là thổ phỉ, quá thô bỉ đi! Nàng chán ghét nói, “Nô tài từng là nam nhân, trong lòng vĩnh viễn là nam nhân, sao lại bởi vì mất đi miếng thịt mà mất đi cốt khí được!”

Lý Ngạo Đạo cười, mùi rượu ập vào trước mặt, rõ ràng là rượu ngon, nhưng khi Xuân Hiểu ngửi phải mùi rượu thơm nồng này luôn cảm thấy tên đạo tặc này phá hư loại rượu kia.

Lý Ngạo Đạo cười đủ rồi, bỗng nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của Xuân Hiểu để vào chỗ phình to dưới háng hắn, đại điểu thiên phú dị bẩm khiến đầu ngón tay Xuân Hiểu run rẩy, Lý Ngạo Đạo nói: “Cũng không phải là mấy miếng thịt, phải cho ngươi long căn thô dài để ngươi được sung sướиɠ.”

Lý Ngạo Đạo liếc mắt nhìn thấy một cái núi giả, muốn kéo Xuân Hiểu vào đó lột quầng nàng làm một trận, cảm nhận được tiểu nhân nhi trong lòng đột nhiên giãy giụa, liên tục đánh đấm vào người hắn.

“Ngươi làm gì vậy? Bổn vương muốn sủng hạnh ngươi, là phúc phận có cầu cũng không được.”

Lời này không phải là giả, người này chính là nhϊếp chính vương duy nhất của nước Đại Ngụy. Trong cung dù là cung nữ hay thái giám đều ngóng trông bò lên giường người này, chỉ cầu sau đêm xuân được chút ân sủng, đã là trèo cao rồi. Nhưng tên thổ phỉ này từ sau khi ép vua thoái vị đến nay, chưa bao giờ xuống tay với người trong cung.

Xuân Hiểu không phải nam nhân, nếu giờ phút này nàng lấy thân phận là cung nữ, nàng cũng không ngại làm một đêm xuân với vị nhϊếp chính vương này, mê hoặc hắn thất điên bát đảo không màn đến chính sự thiên hạ, nhưng hiện giờ nếu thân phận của nàng bị vạch trần chỉ sợ sẽ khiến cho nhϊếp chính vương đoạn tụ này tức giận.

Giữ mạng quan trọng hơn, Xuân Hiểu run rẩy bắt đầu khóc lóc, khuôn mặt như hoa lê dính mưa, hai má ửng đỏ, xinh đẹp đến chọc người yêu thương, “Nhϊếp chính vương thương hại, mặc dù nô tài không phải là nam nhân hoàn chỉnh, nhưng chỉ thích nữ tử không muốn nằm dưới hầu hạ.”

Dứt lời nàng bắt đầu dập đầu, dập đến cái tránh xanh tím.

Nhϊếp chính vương nghe tiếng khóc của nàng cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, một tay xách nàng lên, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp câu hồn khóc đến đỏ bừng cả mặt, cái mũi cũng ửng đỏ, trong lòng lại ngứa đến khó chịu giống như bị móng vuốt cào một cái.

Nhϊếp chính vương vỗ nhẹ lên mông nhỏ của Xuân Hiểu, giọng nói giận dữ rít ra từ kẽ răng: “Thân mình này của ngươi mà còn muốn yêu nữ nhân?”

Không phải nhϊếp chính vương có tâm tư đen tối, nhưng mà một tiểu thái giám kiều nộn, khóc lên còn đẹp như vậy, trên người là hương thơm nhàn nhạt, ánh mắt câu hồn thế kia chính là thiếu thao, lại còn có chí muốn yêu đương với nữ nhân?

Xuân Hiểu cắn môi, bất khuất đáp, “Sao nhϊếp chính vương có thể trông mặt mà bắt hình dong?”

Nhϊếp chính vương chính là trông mặt mà bắt hình dong, hiện giờ đang bị nam nhân “liệt” này làm cho bực mình, đang muốn phát hỏa rồi lại áp xuống. Nhϊếp chính vương có thể trở thành nhϊếp chính vương cũng là có tâm tư lòng dạ, hắn biết rõ đạo nước ấm nấu ếch, mọi việc không thể nóng vội, người cũng vậy.

Lý Ngạo Đạo chỉnh lại đầu tóc rối bù của Xuân Hiểu, xoa cái trán bầm tím sẵng giọng nói: “Được, ngươi thích nữ nhân, bổn vương cũng không éo ngươi, làm huynh đệ được không?”