Chương 47: Mẹ, mẹ nhìn con đi (21)

Phù Bạch Uyên thấy sau khi Xuân Hiểu tỉnh lại, nhìn thấy mặt hắn, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc mà là sợ hãi thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Đây hẳn là một biệt thự ở vùng ngoại thành, Xuân Hiểu nhìn một lượt đánh giá trang trí trong căn phòng vắng vẻ lạnh lẽo này, có thể nhìn thấy rừng rậm ngoài cửa sổ, điều này chứng tỏ cô đã bị đưa đến một nơi kêu trời không biết gọi đất chẳng hay.

Quả đúng là hai cha con, phẩm vị cũng giống nhau.

Phù Bạch Uyên kéo dải dây lụa trói tay Xuân Hiểu, hung hăng kéo cô đến trước mặt hắn, “Cô đang nhìn cái gì? Chờ mong ai sẽ đến cứu cô?”

Dưới mông Xuân Hiểu là tấm thảm nhung mềm mại, dây trói cổ tay cũng làm bằng tơ lụa, không có gì không thoải mái, chỉ có điều đối diện với khuôn mặt của Phù Bạch Uyên, liền liên tưởng đến thiếu niên đã cắm con dao vào tim cô trong nguyên tác, thiếu niên lạnh lùng đã đâm dao vào chính mẹ ruột của mình.

“Nhìn tôi.” Phù Bạch Uyên dùng một tay nắm chặt hai tay của Xuân Hiểu, tay kia bóp lấy cằm của Xuân Hiểu, dường như cảm xúc kịch liệt khiến mắt hắn đỏ hồng.

Xuân Hiểu chỉ có thể ngửa đầu nhìn thiếu niên bên trên, nhìn mái tóc đen vốn dĩ được vuốt lên gọn gàng giờ đây đã rối tung trên mặt, con ngươi đen nháy nhìn Xuân Hiểu đầy hốt hoảng.

Bất đồng với Phù Ung văn nhã cao quý, vẻ đẹp của thiếu niên này sự yêu diễm không chút thu liễm, đôi môi đỏ như uống máu.

Cánh môi của Xuân Hiểu run rẩy, không biết muốn nói gì, trực tiếp bị hắn thô bạo ngắt quãng.

Phù Bạch Uyên nhìn cô chăm chú, ngón cái đè lên cánh môi cô, dùng sức đè ép cọ xát, trực tiếp khiến môi cô sưng đỏ đau đớn, sau đó lạnh giọng đẩy cô ngã lên tấm thảm, “Là ai làm?”

Đôi tay vốn đang giữ chặt tay cô, chậm rãi dịch đến cổ Xuân Hiểu, chậm rãi dùng sức bóp lấy cần cổ tinh xảo.

Bởi vì mới chạy ra từ chỗ kim chủ tàn sát bừa bãi, toàn thân đều là dấu vết yêu thương của đàn ông, trước khi ra khỏi cửa Xuân Hiểu quàng một chiếc khăn cổ rất dài, che kín cả người đến khi chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài.

Không biết những tên bắt cóc kia đã làm gì, khăn quàng cổ của cô đã không thấy, lúc này trên cổ trải đầy những vệt đỏ loang lổ, lõα ɭồ trước mặt Phù Bạch Uyên.

Dường như hắn cũng không muốn nghe câu trả lời của Xuân Hiểu, cánh môi đỏ thắm của thiếu niên hung hăn cắn lên môi cô, đè nặng đôi môi ấm áp, nặng nề cọ xát mυ"ŧ vào, mạnh mẽ bóp chặt khớp hàm của Xuân Hiểu, trực tiếp xông vào trong, đấu đá ling tung cướp đi hô hấp và giọng nói của cô.

Qua hồi lâu, Phù Bạch Uyên mới dần dần thả chậm động tác, liếʍ láp hàm răng của Xuân Hiểu, “Không phải đã nói ở hội sở rồi sao? Nếu mẹ muốn có thể tìm Uyên Uyên.”

Xuân Hiểu muốn phản bác, lúc nào cô đã hứa hẹn với hắn, lại nhìn thấy cánh môi Phù Bạch Uyên chảy xuống máu tươi, nuốt lời chất vấn xuống, chỉ cảm thấy môi rất đau.

Ngón cái Phù Bạch Uyên lại cọ lên cánh môi của Xuân Hiểu, đè lên miệng những vết thương kia, xé xuống lớp mặt nạ ngoan ngoãn, thiếu niên mắt đen môi đỏ giống như ma cà rồng trọng dục, “Nói chuyện đi.”

Xuân Hiểu nghiêng đầu tránh né đầu ngón tay hắn đang chà đạp mình, cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cậu vẫn luôn biết tôi là mẹ ruột của cậu?”

Hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ, vùng ngoại ô hoang vu đã rơi vào yên tĩnh, nơi xa có những chú chim tìm về tổ, căn phòng không bật đèn nên chỉ có ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài chiếu vào, biểu cảm của thiếu niên nhìn không rõ.

“Từ lúc được sinh ra đời, tôi đã biết cô.” Phù Bạch Uyên không thuận theo ý cô, khuôn muốn buông tha dùng ngón tay đè nặng lên môi Xuân Hiểu, dường như đang chơi một trò chơi thú vị, tiếng nói thiếu niên trong trẻo, “Cho dù là thời gian nào, tôi đều có thể nhận ra cô. Cô có tin hay không? Tôi rất để ý cô.”

Xuân Hiểu không biết bản thân bị hắn bắt cóc như thế nào, có chút lo lắng Tiểu Xuân Chiêu ở nhà lẻ loi một mình lại sợ hãi, hít một hơi thật sâu, tính toán tốt khuyên đứa con trai lớn của mình: “Nếu cậu còn để ý đến người mẹ này thì hãy cởi trói cho tôi. Cậu phải biết rằng,, hành vi hiện giờ của cậu không chỉ phạm pháp, mà còn bất kính với trưởng bối.”

“Nếu mẹ đồng ý lên giường với tôi, tôi sẽ cởi trói cho mẹ.”

Trong lòng Xuân Hiểu run rẩy.

An nhàn mười tám năm, sao trong khoảng thời gian này, cốt truyện như con ngựa hoang thoát dây cương. Đám nam phụ này đều bị lừa đá hết rồi hay sao?

“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?” Xuân Hiểu nhịn không được gào lên, liều mạng giãy giụa, “Mẹ nó, tôi là mẹ ruột của cậu đấy!”

Mặc cho Xuân Hiểu dùng chân đá, giãy giụa muốn đá vào người thiếu niên, Phù Bạch Uyên vẫn rũ mắt, ánh sáng đan xen chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài rậm của hắn, lướt qua cái mũi thẳng, đôi môi đỏ hơi mấp máy: “Mẹ muốn lên giường? Cũng được, trên thảm vẫn hơi lạnh. Theo ý mẹ.”

“Cậu có nghe lời tôi nói không vậy? Tôi nói, cậu thả tay ra!” Xuân Hiểu sắp điên rồi, chẳng lẽ cô mới vừa xuống giường cha ruột, lại phải lên giường với con trai ruột sao?